Thứ Hai, 19 tháng 8, 2013

CHIỀU THU NHỚ MẸ





Trời xuống thấp khi có cơn mưa sắp về trên phố núi .Gío se se lạnh , hàng cây bên đường đứng buồn thầm lặng nhìn những chiếc lá bỏ lìa cành , vũ trụ xoay vòng theo quy luật của đất trời – ngày vẫn chơ vơ nhìn dòng đời thoăn thoắt qua đi giữa vui buồn  xuôi ngược , đục trong phận người .Mùa thu đến trong tôi mang thêm nhiều xa vắng như cuộc đời hư hao chao liệng giữa bình yên .Tôi ôm mùa thu đi trong sự vắng lặng của tâm hồn và nghe rất rõ từng nhịp đời khua vang , một mùa thu tôi cất bước chào đời với tiếng khóc trẻ thơ và gánh kiếp người trên vai từ ấy … Tôi khẽ khang bước vào đời trong vòng tay ấm của Mẹ Cha , những tưởng đời sẽ ngọt và loang theo dòng hạnh phúc .
 Ly cà phê trầm tư nhỏ từng giọt  đắng xuống đáy cốc , tôi đưa tay khuấy nhẹ như muốn làm tan đi sự muộn phiền .Từng chuỗi ngày đáng nhớ ,  đáng yêu thương cứ đan tay dìu dắt nhau về trong tôi . Tôi ray rứt nhớ những chiều đông nơi quê nhà khi hương sầu đông tỏa ngát , màu hoa tím nhạt buồn mênh mang muôn thuở . Buông nhẹ hồn về quê cũ , tôi xoa tay vuốt nhẹ đôi mắt trũng sâu vì thiếu ngủ , mọi điều trong tôi như muốn xáo xới lên vùng ký ức mà kỷ niệm buồn và tuổi thơ như đã ngủ quên ở đó .. Tôi nhớ những chiều thu có từng vệt nắng quệt nhẹ lên thảm cỏ xanh biếc trước sân nhà , đôi chim sáo ríu rít bên nhau tỉa từng hạt hoa hòn ngọc chín mộng trông chúng thật dễ thương , hồn nhiên vô tư không hề biết khi tung cánh bay là nghìn sự chia cách …
 Mùa báo hiếu đang về làm tôi xốn xang nhớ về quãng đời gian khó nhọc nhằn mà mẹ cha đã từng đêm ngày tảo tần lo cơm áo nuôi đàn con ăn học .Mẹ tôi năm nay ngoài tám mươi tuổi , tóc đã bạc phơ , sức khỏe không còn được  như những năm tháng trước , chiều chiều ngồi trước hiên nhà ngóng trông con cháu và nhớ những đứa con đã đi xa – xa thật là xa như các em tôi đã sớm ra đi vào những mùa thu trước .
 Khi tôi còn đi học , mỗi lúc bên cạnh mẹ kể cho tôi nghe những câu chuyện làng quê  ngày xưa còn sống với  ông bà Ngoại , mẹ là người gánh vác mọi việc trong nhà vì Bà Ngoại thường xuyên đau ốm , Cậu ( anh của mẹ ) bị mắt yếu bẩm sinh , hai em của mẹ còn nhỏ , gia đình ông Ngoại thuộc loại điền chủ trong làng nên ruộng vườn cò bay thẳng cánh , thuở ấy mẹ như một cánh tay phải đỡ đần cho ông Ngoại mọi việc trong ngoài . Tuổi thơ của mẹ tôi  có  lúc cũng  theo những chuyến đò trên dòng Ô Lâu sớm chiều ngược xuôi mưa nắng và dần dần mẹ trỏ thành một cô thôn nữ bán hàng chè xanh Mỹ Chánh ở chợ Hôm Điềm  có  giọng hò làm bao chàng trai thôn làng say đắm . Ba tôi gặp mẹ trên vủng đất yên bình đó , nơi ấy Ba cũng được sinh ra và lớn lên , chị em tôi có  một quê hương chung nơi chôn nhau cắt rốn của ông bà cha mẹ .





 Nước sông ÔLâu vẫn trong xanh muôn thuở , đất Ưu Điềm vẫn bạt ngàn những đồng lúa xanh tươi  nhưng người thôn nữ ngày xưa đã miệt mài đi mãi theo năm tháng . Gian nan cuộc đời luôn bủa vây quanh cuộc sống ba mẹ tôi , những ngày thơ bé khi nhìn mẹ khóc  tôi đã ngu ngơ quấn chặt đôi chân mẹ , nép mình vào sự buồn phiền của mẹ như một sẽ chia nho nhỏ , mẹ tôi  ngậm ngùi êm ái thấm khô hàng nước mắt rồi xoa nhẹ đầu con thơ như một dỗ dành . Khi tôi khôn lớn hơn , ba mẹ có chuyển biến công việc làm ăn , nhà tôi mở một lò kem với thương hiệu  “ kem đặc biệt Lan Anh  “. Hàng ngày ngoài những buổi đi học và chăm lo học hành , tôi phụ giúp ba mẹ ngồi quầy viết phiếu để bán kem . Trời tờ mờ sáng , dưới ánh trăng ngủ muộn trước sân nhà lúc nào cũng có tiếng reo  vang của những người khách hàng nhỏ độ tuổi với tôi thời ấy , họ là thanh thiếu niên con nhà nghèo , trong số ấy có những học sinh Nguyễn Hoàng là bạn cùng lớp của tôi . Các bạn tôi từ sáng sớm đã phải đạp xe đi bán kem ở những vùng xa thành phố Quảng Trị - Thật đáng thương chưa bao nhiêu tuổi mà đã phải lăn lộn vào đời lo cơm áo ! Ba mẹ đã dạy rằng sống phải biết yêu thương , biết tha thứ  và tôi luôn tắm gội trong dòng suối yêu thương ấy …
 Biến cố 1972 xãy ra  ở Quảng Trị , một lần nửa gia đình tôi phải vất bỏ mọi thứ mà mẹ ba tôi  đã dày công tạo dựng , khó khổ gian nan lại dồn dập đẩy đưa ba tôi phải gồng gánh nuôi đàn con ăn học – mẹ trở nên một lao động chính bên cạnh ba để chị em tôi được tiếp tục cắp sách đến trường . Mồ hôi pha với nước mắt của ba mẹ dìu dắt chúng tôi trên đường đời đầy chong gai kham khổ ……….” Cánh cò cánh vạc xa xa  .Ao  (…ơ …) sâu mà ruộng cạn dãi dầu nuôi con .Con ơi! Con ơi con ngủ thật ngoan cho mẹ đi khuya này nhóm chợ  , bến ( ơ ) đời trong đục con có mẹ hãy yên giấc nồng …Cánh cò cánh vạc đêm đêm đi  (…ơ…) mô , đi mô  ( mà ) lặn lội tảo tần vì con . À ơi …ơi à …À ơi…ơi à …..” ( CÁNH CÒ CÁNH VẠC   ns  Lê ưu Điềm ).
 Mùa thu lại về trên cao nguyên , nước mưa cuồn cuộn xuôi thành dòng trên dốc phố , mưa như đổ vào lòng tôi nỗi nhớ thương , tôi nhớ mẹ nhớ ba , tôi muốn được ôm chân mẹ như ngày xưa , được ba chăm sóc thuốc men khi đau ốm , được ngồi bên ba mẹ êm đềm nghe dạy bảo biết bao điều …
. Trong mắt tôi như  có một dòng sông đang chảy , xuôi theo dòng đời  và không cạn với tháng năm , dòng sông ấy như những dòng nước mắt khóc thương những đứa em bạc mệnh sớm ra đi , thương mẹ cha một đời chịu nhiều gập ghềnh gian khó .
Tiếng chuông chùa dội vang như đánh thức những ai đang ngủ quên trong mùa báo hiếu , những người con được sinh ra trên cõi đời đã uống dòng sữa mẹ ngọt ngào .Mưa càng lúc càng nặng hạt  , tôi chìm mình giữa chiều phố núi mờ nhạt , giữa chốn vô thường mà đẫm đầy nước mắt …..” lòng mẹ thương con như vầng trăng tròn mùa thu …thương con thao thức bao đêm trường  , con đã yên giấc mẹ hiền vui sướng biết bao ….” Tôi khe khẽ hát theo “ dù khi mưa gió tháng ngày trong đời bễ dâu …, vẫn mong quay về vui vầy dưới bóng mẹ yêu …


       




                          Tôi muốn làm cánh chim
                           Tung bay khắp mọi miền
                           Về bên trời thơ ấu
                           Với mẹ già  kính  yêu
                                                                            Lê Lan

                                                                   Mùa Vu Lan 2012 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét