Thứ Hai, 26 tháng 8, 2013

TA BỎ QUÊN MÌNH TRONG NỖI NHỚ KHÔNG TÊN (ST)






TA BỎ QUÊN MÌNH TRONG NỖI NHỚ KHÔNG TÊN

Mùa thu mênh mang, vàng vọt màu nhung nhớ…

Ta dạo chân mình trên bờ kí ức đã thuộc về quên lãng, đặt dấu cô đơn nhuộm nâu màu mỗi bước đi. Lòng lại trống trải khôn cùng giữa bộn bề thế gian. Vô tình nhớ nhớ thương thương rồi mặc nhiên, trái tim cũng âm thầm vương tội…
Ngón tay gầy mòn dạo trên những phím đàn trầm, khơi dậy bản tình ca lạnh giá, heo hút trong tận đáy tâm hồn. Nghe Thu đang giật mình trở giấc, thét gào giữa trời đất bao la để rồi gió vẫn hối hả cô liêu, mưa vẫn tự mình cô độc và ta vẫn một mình đi giữa những nỗi nhớ không tên.
Mùa mênh mang nỗi nhớ, ta đa đoan bộn bề. Đâu đó vẫn giăng màu nước mắt, cô đơn trổ ngược trong đêm, đâm toạc đôi tay bé bỏng ngây ngô. Lối về nhạt đi màu kỉ niệm, sương trắng phủ mờ trong tâm tưởng. Chân lạc mất một bước đi về. Hồn thèm trú ẩn nơi nao mà cứ hoài trông ngóng?
Người bỏ quên gì giữa mùa cũ đã quên? Ai vẫn dại khờ ngồi đếm thời gian, chờ những chiếc lá khô rụng cành mỏi mòn thương tiếc. Thu mấy độ qua, mà lòng chẳng thôi vứt đi nỗi buồn dĩ vãng…
Ta vẫn bước đi như ngày cũ. Kí ức lội ngược trở về, xoá nhoà hiện tại và bỏ lại là bờ vực mênh mang, trống trải khôn cùng. Giọt nước mắt lặng lẽ rơi rơi, nghiêng đọng một nỗi buồn thấm thía. Hàng mi giật mình ươn ướt, chợt nhận ra mình đã đau đến thế sao…
Người ở xa quá…Đau thương vẫn thỉnh thoảng quay về, làm nhức nhói trái tim. Ta nghe mình sao rệu rã đớn đau, mục úa cả một tâm hồn đã từ lâu rỗng nát. Vẫn tự dặn lòng rằng sẽ quên, kí ức sẽ mờ phai cùng năm tháng để hanh hao thôi âm ỉ kéo dài. Nhưng ta ơi, vụng về quá hai chữ “vội quên”. Trái tim ta ngày đêm vẫn thổn thức, kéo  dài đêm thêm sầu muộn luênh loang…
Tự hỏi lòng bao lâu để thôi nhớ một người? Chỉ là thôi nhớ, chứ chưa nỡ để quên. Nhưng cuộc đời vẫn cứ cợt đùa, vẫn nhớ thương đến điên dại, càng uống lại càng say. Say tình, say người và say cả những muộn màng còn dang dở. Thu về, lá cũng như đời, cũng đã khô buồn biết mấy!
Ta bỏ quên mình trong nỗi nhớ không tên.
MT
21.7.2013

Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2013

CÒN GẶP NHAU (ST)



                      TÔN NỮ HỶ KHƯƠNG


Nhà thơ Tôn Nữ Hỷ Khương tên thật là Công Tằng Tôn Nữ Hỷ Khương, sinh năm 1937 tại Vỹ Dạ - Huế.
Đã cộng tác với nhiều tờ báo ở Huế và Sài Gòn (TP. HCM) từ năm 1959.
Hội viên Hội nhà văn TP. HCM

Đã xuất bản:
-        Đợi mùa trăng (thơ) – 1964
-        Mộng thanh bình (thơ) – 1970
-        Hồi ức về cha tôi: Ưng Bình Thúc Giạ Thị (hồi ký) – 1996, tái bản năm 2002, 2011
-        Còn gặp nhau (thơ) – 1999
-        Bâng khuâng tình khúc (thơ) – 2011
-        Hãy cho nhau (thơ) – 2004, tái bản 2005, 2008, 2011
-        Nước vẫn xanh dòng (thơ) – 2005
-        Thơ tình và tình thơ (thơ) – 2006
-        Thơ dâng cha mẹ (thơ) - 2007




CÒN GẶP NHAU
Ưu ái dành tặng những tâm hồn đồng điệu

Còn gặp nhau thì hãy cứ vui
Chuyện đời như nước chảy hoa trôi,
Lợi danh như bóng mây chìm nổi
Chỉ có tình thương để lại đời.

Còn gặp nhau thì hãy cứ thương
Tình người muôn thuở vẫn còn vương,
Chắt chiu một chút tình thương ấy
Gửi khắp muôn phương vạn nẻo đường.

Còn gặp nhau thì hãy cứ chơi
Bao nhiêu thú vị ở trên đời,
Vui chơi trong ý tình cao nhã
Cuộc sống càng thêm nét tuyệt vời.

Còn gặp nhau thì hãy cứ cười
Cho tình thêm thắm, ý thêm tươi
Cho hương thêm ngát, đời thêm vị
Cho đẹp lòng tất cả mọi người.

Còn gặp nhau thì hãy cứ chào
Giữa miền đất rộng với trời cao,
Vui câu nhân nghĩa, tròn sau trước
Lấy chữ chân tình gửi tặng nhau.

Còn gặp nhau thì hãy cứ say
Say tình, say nghĩa bấy lâu nay
Say thơ, say nhạc, say bè bạn
Quên cả không gian lẫn tháng ngày.

Còn gặp nhau thì hãy cứ đi
Đi tìm chân lý – lẽ huyền vi
An nhiên tự tại – lòng thanh thản
Đời sống tâm linh thật diệu kỳ.

T.N.H.K
(Trích trong tập Hãy cho nhau – NXB Trẻ, 2011)

Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013

VU LAN NHỚ MẸ



  VU LAN NHỚ MẸ

 “Ai còn mẹ , xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không” .( Tôn Nữ Hỷ Khương )

Một hoa hồng trắng cài lên áo
Nước mắt rưng rưng đến nghẹn lời

Con nhớ ngày xưa lúc mẹ còn.....
Tháng bảy đi chùa , mẹ với con
Hân hoan ,con được cài hoa đỏ
Âu yếm , nhìn con mẹ khẻ cười

         
Hoa trắng , mẹ cài trên áo lam
Con nhìn mắt mẹ buồn mênh mang.....
Nào hay… có lúc cành hoa trắng
Cài áo , đàn con quá ngỡ ngàng !

           
Biết đến bao giờ gặp..... mẹ ơi !
Năm năm mẹ đã cách xa rồi
Còn ai để trút niềm tâm sự
Xoa nhẹ… hồn con lúc chơi vơi !

Bóng mẹ mờ xa tháng năm dài
Lòng con ghi nhớ mãi không phai
Tay run , ôm mẹ  trong cơn mộng
Tỉnh giấc , đêm khuya  lệ ngắn dài …

            
Lắng nguyện hồi kinh đến chốn xa
Cầu mong mẹ tới cỏi " Liên Hoa "
Kiếp sau con sẽ là con mẹ
Nếu nghiệp " Trần ai "  vẫn diễn  ra.....


                      Cảm xúc khi đọc CHIỀU THU NHỚ MẸ .
                Huỳnh Hoa - mùa Vu Lan  2013
             

Thứ Hai, 19 tháng 8, 2013

CHIỀU THU NHỚ MẸ





Trời xuống thấp khi có cơn mưa sắp về trên phố núi .Gío se se lạnh , hàng cây bên đường đứng buồn thầm lặng nhìn những chiếc lá bỏ lìa cành , vũ trụ xoay vòng theo quy luật của đất trời – ngày vẫn chơ vơ nhìn dòng đời thoăn thoắt qua đi giữa vui buồn  xuôi ngược , đục trong phận người .Mùa thu đến trong tôi mang thêm nhiều xa vắng như cuộc đời hư hao chao liệng giữa bình yên .Tôi ôm mùa thu đi trong sự vắng lặng của tâm hồn và nghe rất rõ từng nhịp đời khua vang , một mùa thu tôi cất bước chào đời với tiếng khóc trẻ thơ và gánh kiếp người trên vai từ ấy … Tôi khẽ khang bước vào đời trong vòng tay ấm của Mẹ Cha , những tưởng đời sẽ ngọt và loang theo dòng hạnh phúc .
 Ly cà phê trầm tư nhỏ từng giọt  đắng xuống đáy cốc , tôi đưa tay khuấy nhẹ như muốn làm tan đi sự muộn phiền .Từng chuỗi ngày đáng nhớ ,  đáng yêu thương cứ đan tay dìu dắt nhau về trong tôi . Tôi ray rứt nhớ những chiều đông nơi quê nhà khi hương sầu đông tỏa ngát , màu hoa tím nhạt buồn mênh mang muôn thuở . Buông nhẹ hồn về quê cũ , tôi xoa tay vuốt nhẹ đôi mắt trũng sâu vì thiếu ngủ , mọi điều trong tôi như muốn xáo xới lên vùng ký ức mà kỷ niệm buồn và tuổi thơ như đã ngủ quên ở đó .. Tôi nhớ những chiều thu có từng vệt nắng quệt nhẹ lên thảm cỏ xanh biếc trước sân nhà , đôi chim sáo ríu rít bên nhau tỉa từng hạt hoa hòn ngọc chín mộng trông chúng thật dễ thương , hồn nhiên vô tư không hề biết khi tung cánh bay là nghìn sự chia cách …
 Mùa báo hiếu đang về làm tôi xốn xang nhớ về quãng đời gian khó nhọc nhằn mà mẹ cha đã từng đêm ngày tảo tần lo cơm áo nuôi đàn con ăn học .Mẹ tôi năm nay ngoài tám mươi tuổi , tóc đã bạc phơ , sức khỏe không còn được  như những năm tháng trước , chiều chiều ngồi trước hiên nhà ngóng trông con cháu và nhớ những đứa con đã đi xa – xa thật là xa như các em tôi đã sớm ra đi vào những mùa thu trước .
 Khi tôi còn đi học , mỗi lúc bên cạnh mẹ kể cho tôi nghe những câu chuyện làng quê  ngày xưa còn sống với  ông bà Ngoại , mẹ là người gánh vác mọi việc trong nhà vì Bà Ngoại thường xuyên đau ốm , Cậu ( anh của mẹ ) bị mắt yếu bẩm sinh , hai em của mẹ còn nhỏ , gia đình ông Ngoại thuộc loại điền chủ trong làng nên ruộng vườn cò bay thẳng cánh , thuở ấy mẹ như một cánh tay phải đỡ đần cho ông Ngoại mọi việc trong ngoài . Tuổi thơ của mẹ tôi  có  lúc cũng  theo những chuyến đò trên dòng Ô Lâu sớm chiều ngược xuôi mưa nắng và dần dần mẹ trỏ thành một cô thôn nữ bán hàng chè xanh Mỹ Chánh ở chợ Hôm Điềm  có  giọng hò làm bao chàng trai thôn làng say đắm . Ba tôi gặp mẹ trên vủng đất yên bình đó , nơi ấy Ba cũng được sinh ra và lớn lên , chị em tôi có  một quê hương chung nơi chôn nhau cắt rốn của ông bà cha mẹ .





 Nước sông ÔLâu vẫn trong xanh muôn thuở , đất Ưu Điềm vẫn bạt ngàn những đồng lúa xanh tươi  nhưng người thôn nữ ngày xưa đã miệt mài đi mãi theo năm tháng . Gian nan cuộc đời luôn bủa vây quanh cuộc sống ba mẹ tôi , những ngày thơ bé khi nhìn mẹ khóc  tôi đã ngu ngơ quấn chặt đôi chân mẹ , nép mình vào sự buồn phiền của mẹ như một sẽ chia nho nhỏ , mẹ tôi  ngậm ngùi êm ái thấm khô hàng nước mắt rồi xoa nhẹ đầu con thơ như một dỗ dành . Khi tôi khôn lớn hơn , ba mẹ có chuyển biến công việc làm ăn , nhà tôi mở một lò kem với thương hiệu  “ kem đặc biệt Lan Anh  “. Hàng ngày ngoài những buổi đi học và chăm lo học hành , tôi phụ giúp ba mẹ ngồi quầy viết phiếu để bán kem . Trời tờ mờ sáng , dưới ánh trăng ngủ muộn trước sân nhà lúc nào cũng có tiếng reo  vang của những người khách hàng nhỏ độ tuổi với tôi thời ấy , họ là thanh thiếu niên con nhà nghèo , trong số ấy có những học sinh Nguyễn Hoàng là bạn cùng lớp của tôi . Các bạn tôi từ sáng sớm đã phải đạp xe đi bán kem ở những vùng xa thành phố Quảng Trị - Thật đáng thương chưa bao nhiêu tuổi mà đã phải lăn lộn vào đời lo cơm áo ! Ba mẹ đã dạy rằng sống phải biết yêu thương , biết tha thứ  và tôi luôn tắm gội trong dòng suối yêu thương ấy …
 Biến cố 1972 xãy ra  ở Quảng Trị , một lần nửa gia đình tôi phải vất bỏ mọi thứ mà mẹ ba tôi  đã dày công tạo dựng , khó khổ gian nan lại dồn dập đẩy đưa ba tôi phải gồng gánh nuôi đàn con ăn học – mẹ trở nên một lao động chính bên cạnh ba để chị em tôi được tiếp tục cắp sách đến trường . Mồ hôi pha với nước mắt của ba mẹ dìu dắt chúng tôi trên đường đời đầy chong gai kham khổ ……….” Cánh cò cánh vạc xa xa  .Ao  (…ơ …) sâu mà ruộng cạn dãi dầu nuôi con .Con ơi! Con ơi con ngủ thật ngoan cho mẹ đi khuya này nhóm chợ  , bến ( ơ ) đời trong đục con có mẹ hãy yên giấc nồng …Cánh cò cánh vạc đêm đêm đi  (…ơ…) mô , đi mô  ( mà ) lặn lội tảo tần vì con . À ơi …ơi à …À ơi…ơi à …..” ( CÁNH CÒ CÁNH VẠC   ns  Lê ưu Điềm ).
 Mùa thu lại về trên cao nguyên , nước mưa cuồn cuộn xuôi thành dòng trên dốc phố , mưa như đổ vào lòng tôi nỗi nhớ thương , tôi nhớ mẹ nhớ ba , tôi muốn được ôm chân mẹ như ngày xưa , được ba chăm sóc thuốc men khi đau ốm , được ngồi bên ba mẹ êm đềm nghe dạy bảo biết bao điều …
. Trong mắt tôi như  có một dòng sông đang chảy , xuôi theo dòng đời  và không cạn với tháng năm , dòng sông ấy như những dòng nước mắt khóc thương những đứa em bạc mệnh sớm ra đi , thương mẹ cha một đời chịu nhiều gập ghềnh gian khó .
Tiếng chuông chùa dội vang như đánh thức những ai đang ngủ quên trong mùa báo hiếu , những người con được sinh ra trên cõi đời đã uống dòng sữa mẹ ngọt ngào .Mưa càng lúc càng nặng hạt  , tôi chìm mình giữa chiều phố núi mờ nhạt , giữa chốn vô thường mà đẫm đầy nước mắt …..” lòng mẹ thương con như vầng trăng tròn mùa thu …thương con thao thức bao đêm trường  , con đã yên giấc mẹ hiền vui sướng biết bao ….” Tôi khe khẽ hát theo “ dù khi mưa gió tháng ngày trong đời bễ dâu …, vẫn mong quay về vui vầy dưới bóng mẹ yêu …


       




                          Tôi muốn làm cánh chim
                           Tung bay khắp mọi miền
                           Về bên trời thơ ấu
                           Với mẹ già  kính  yêu
                                                                            Lê Lan

                                                                   Mùa Vu Lan 2012 

Chủ Nhật, 18 tháng 8, 2013

SINH NHẬT





























                     Hoa nào mới gọi hoa lan

                     Ân ẩn hiện hiện thật là kiêu sa

                     Hoa nào lại chẳng là hoa

                     Nhưng hoa lan đẹp mặn mà khó phai


                                           Tặng sinh nhật chị Lan
                                               Kim Ngân
                                               14 / 8 / 2013

Thứ Sáu, 2 tháng 8, 2013

TRUNG ƠI SAO VỘI




                       Thương tiếc.

                           Trung ơi, ngày Trung ra đi , anh còn đang dưỡng bệnh sau ca phẫu thuật khắc nghiệt ! Chị Luyến vào SG tiễn đưa em .
                            Anh ngồi vào máy ,đặt đỉa nhạc của em tặng, vừa nghe vừa viết cho em mấy vần thơ, gọi tên em trong bồi hồi tiếc nhớ , như một nén nhang thắp cho em, dù xa xôi nhưng anh tin Trung vẩn thấy được những tình cảm chân tình của anh .
                                                
                                        Trung ơi , sao vội…


                       Lặng lẻ lìa xa chốn dương trần,
Êm đềm buông khúc nhạc trầm luân,
      
Quên nẻo quay về bao lưu luyến ,
U uất mây chiều dòng nhạc khơi,
Ai   mang thương nhớ “…sầu riêng” đó,
Ngỏ vắng đêm về bước “…vờ say”,
Gót chân gõ nhịp buồn “…quên hát!”

Tha thiết mơ hoài “…một cánh chim…”
Ru ai nốt nhạc sầu trên phím ?
U  uẩn ngồi  “ nghe đá tự tình”
Ngỡ ngàng buông khúc cung đàn lở ,
Gạt nổi buồn thương, bước một mình !
  
                       Quảng thuận.  Tháng X -  2011

                                   *Những chữ trong ngoặc kép là từ trong nhạc,
 Hoặc tên bản nhạc .chữ đầu dòng là tên của TRUNG.

                         Hai ngày nửa là  ngày giỗ đầu của Trung, anh lại ngồi ôn những kỷ niệm xa gần mà  chúng ta từng có với nhau , những tháng ngày mà nay đã chôn sâu:

                          “…còn đâu ngày tháng ngọt ngào xa xưa, còn đâu sớm chiều vỗ về thương yêu, còn đâu kỷ niệm một lần trau chuốt, thôi đành cúi đầu  nghe bao tương tư xé buốt… Xin một lời trăn trối…từ đây đã chôn sâu ! “ (Buồn dâng cao nguyên)





                                                                       *

                   Kỷ niệm .

                            Không ruột thịt gì, chúng tôi quen nhau từ những ngày Trung còn học trung học, chú học trò trắng trẻo, đẹp  trai và hiền ấy, thường đến nhà tôi ngồi chơi chung với các ban bè tôi, phần nhiều lớn hơn Trung vài tuổi…Là : Do,  Hoan ( nay là Họa Sĩ Phạm Hoan) Truyền, Vui , Kim Anh, Phương…Đám bạn này của tôi , ai cũng chơi guitar rất khá, từ nhạc Classic, Flamenco, đến những bản nhạc Việt nam soạn lại cho Guitar…
                             Ngồi nghe và ít nói, thỉnh thoảng cũng hát một bài nào đó trong nhóm nhạc Tiền chiến, Từ công Phụng, TCS…
                             Một buổi chiều Trung đến nhà tôi một mình, tôi nhớ đâu như năm ấy Trung mới học lớp 11. Cuộn tròn trong tay tờ giấy học trò trắng muốt, không có ai ,Trung mở tờ giấy ra, đây là một bản nhạc mà Trung vừa sáng tác, bản nhạc đầu  tay của Trung . Không chọn ai lại chọn nhằm tôi mà “trình làng” ! Tôi chơi đàn tồi, nhạc lý lại càng kém, hát thì cũng chỉ tàm tạm ! thế nhưng Trung lại tìm tôi để hát cho nghe “quả chín đầu mùa” ! Trung đã hát thật say sưa ! Rồi chúng tôi chuyện trò về nhạc đến hết chiều hôm đó.
                             Tên bản nhạc, lời bản nhạc… tất cả không còn nhớ gì vì lâu quá rồi, chỉ còn lại cái cảm giác ngạc nhiên , pha chút thán phục . Tôi nhớ , “air” của bản nhạc thanh thoát , mang chút buồn buồn như nhạc của  đôi tình nhân Lê Uyên - Phương nhưng không đắng cay não nề như họ…
                                                       
                                                                       *

                               Thời gian trôi nhanh . Tôi lập gia đình, Luyến,  vợ tôi lại là bạn thân của Ánh, chị ruột của Trung .Thời gian này gia đình Trung ra Cam ranh , vào Cần  Thơ rồi lên Sài gòn. Tết năm đó, hình như  năm 1997, chúng tôi vào Sài gòn dự ngày họp mặt các cựu tu sinh của dòng Thánh Tâm ở Thị nghè. Chiều ngày 4 tết, Ánh đón chúng tôi về nhà, căn nhà ở Tân Bình. Tôi gặp lại Trung vì hai nhà Ánh-Trung chỉ cách nhau một bức ngăn.
                                Lâu ngày gặp lại nhau, chiều hôm đó Trung và tôi đi uống cà phê, nhân tiện tìm thăm đứa cháu gái tôi ! Hai anh em đèo nhau trên chiếc Vespa super của Trung, khá gian nan vì mù mờ địa chỉ , nhưng may cái là chúng tôi vừa tìm vừa chuyện trò hỏi han nhau đủ chuyện về bạn bè, về Quãng Thuận…cũng đỡ nản lòng .
                               Đêm đó, nhà tôi và Ánh đi chơi, vợ  của Trung cũng về thăm ngoại. Hai chúng tôi trở thành “người trông trẻ”, gồm  ba cháu: Bé Biu con Trung, Bé Bê con Ánh và Cu Tri con trai tôi ! Bê và Tri cùng tuổi, Biu nhỏ hơn , tôi bày trò tập vẽ cho ba đứa nhỏ,  cùng nằm trên nên nhà , một “em” một cuốn vở, một cây bút chì màu , vẻ linh tinh nhưng hình nào cũng được tôi và Trung trố mắt kinh ngạc : “ Ôi chao, chưa đi học mà vẽ đẹp thế này thì mai mốt cô hết bài dạy  vẽ mất !” Cả ba khoái chí cứ nằm mọp vẽ tha hồ !
                               Trung nhìn tôi: “Mình nhậu chứ anh Hội?”, tôi cười. Bỏ rượu mấy năm nay vì sức khỏe, nhưng giờ mà không uống thì đúng là “phí” cái dịp gặp nhau. “ Ừ, nhậu đi, tết mà! ”.  Ánh tiếp khách bằng rượu ngoại, Trung nhìn vào tủ có bốn chai, một chai nguyên và ba chai lưng nửa . Hai chúng tôi giăng cuội thế nào mà khi Ánh và Luyến về thì đã hết ba chai lưng nữa ấy! chuẩn bị khui chai mới nhưng bị phe phụ nữ cản lại !!! Cả hai cũng đã ngất ngây…thời gian này Trung vừa cho thu âm một băng nhạc  của mình ( băng Cassette)
                                                                          *
                                Bẵng đi khá lâu, năm 2002 , Luyến,  vợ tôi bị bệnh. Quang, em ruột Trung, lúc này là Bác sĩ khoa ngoại của  Bệnh viện Thống Nhất,  đề nghị đưa vào bệnh viện Quang đang công tác. Quang và các đồng nghiệp đã rất nhiệt tình, phẫu thuật thành công tốt đẹp.
                                Hai ngày trước khi xuất viện. Chiều đó vào khoảng 19 giờ, tôi nghe có  y tá gọi lên phòng trực nghe điện thoại, đầu dây là Trung,: “ Em đây anh Hội, anh nghe em nói nì, anh ra gọi xe ôm, nói cho đến Ủy ban Phường Tân Quý, có người đón về nhà em chơi. Anh đi liền đi.” Tôi không kịp hỏi hay nói gì ! Sắp đặt cho Luyến  chỗ ngủ và bỏ sẵn sửa, nước uống gần tầm tay…Tôi rời bệnh viện.
                                Ánh chờ tôi ngay trước nhà, vào nhà, Trung bắt tay hỏi sơ tình hình Luyến, khách khứa đến nhiều nên tôi qua chào Ba mẹ Trung, hai bác và các em của Ánh đều quý Luyến, xem như  con, như chị…
                                Khi đã đủ khách mời, bốn chiếc bàn tròn. Một  cho Gia đình, một cho các Bác sĩ đồng nghiệp ở Bệnh viện chợ rẫy , một cho các nhạc sĩ  và một bàn nữa cho bạn học củ của Trung , giờ đang ở Sài gòn. Trung không cho tôi ngồi với các bạn Trung, dù là người đồng hương và quen biết nhau cả, đem tôi đến bàn các Nhạc Sĩ  rồi giới thiệu tôi là “ Ông anh, phóng viên nhiếp ảnh !” Tôi hơi bối rối vì mình chỉ là thằng thợ chụp hình kiếm cơm , chẳng phóng viên phóng viếc gì cả ! Hôm ấy là sinh nhật bé Biu, tôi không nhớ là lần thứ mấy của cháu.
                                 “Ông anh Phóng viên  nhiếp ảnh”  chụp hình dạo …cố đóng trọn vai trò, nhưng khốn nổi Trung không báo là sinh nhật cháu, cái máy ảnh có mang vào nhưng lại để ở Bệnh viên ! Đến khi các bằng hữu cho quà mừng…Tôi bối rối lắm ! Trung đặt  tay lên vai tôi bóp nhẹ: “ em không báo là vì sợ anh bày vẽ quà cáp linh tinh , cứ ngồi yên mà uống đi cho vui…”
                                   Mở đầu, một nhạc sĩ khá lớn tuổi, độc tấu bản La Cumpasita , bằng chiếc Mandoline củ kỷ, ngón đàn thật tuyệt, tròn trịa dồn dập , điệu tango làm phấn chấn thêm cho cuộc vui, chút men bia làm cho chúng tôi hòa vào nhau, sự cởi mỡ đến thật nhanh… các nhạc sĩ đàn , hát cùng các  Bác sĩ và bạn bè… không ai ngại ngần gì !
                                  Sau khi xong tiệc ở nhà Trung, bạn của Trung gồm: Văn, Cách, Bình và Hòe còn rủ tôi đi, nói là uống cà phê, nhưng lại thêm bia, làm tôi chếnh choáng ! Về đến bệnh viện  đã hai giờ sáng !

                                                                          *
                       Nghiệt ngả bệnh tình :
                        
                               Tin Trung bị bệnh làm choáng váng nhiều người. Cả gia đình , bạn bè của Trung…không ai ngờ ! Tôi cứ ngớ ra khi nghe tin . Chị Hoa , vợ của anh Tính, chủ quán cà phê mà lần nào ra Quãng Thuận Trung cũng thường ngồi cùng bạn hữu, báo cho tôi biết. Chính chị gặp Trung năm ngày trước, Trung còn khỏe mạnh, vào khoa  Tai mũi họng lục bệnh án của chị Hoa xem và trấn an chị “Không sao chị Hoa, mới giai đoạn một, hóa trị vài lần là ổn mà !” ( chị Hoa bị ung thư vòm họng). Vậy mà chỉ mấy ngày sau lại phát hiện bệnh của Trung !
                                  Năm sau, Chị Hoa khỏi bệnh, nhưng anh Tính chồng chị lại mất vì bệnh gan ! Trung vẫn khá lạc quan và tin tưởng vào sự đều trị tích cực…Thời gian này, Trung dành nhiều cho bạn bè và Âm nhạc…Những lần họp lớp hoặc có dịp là Trung ra cùng bạn bè .
                                  Một tối , chúng tôi chuẩn bị đi ngủ, Ánh điện thoại nói: “Trung ra chơi ngoài đó.” Tôi mừng vì từ ngày Trung bị bệnh, tôi chưa có dịp gặp. Sáng ra, tôi  chuẩn bị cà phê rồi nói Luyến qua nhà Tôn, bạn của Trung, tìm Trung.  Luyến không thấy về, lát sau Trung gọi : “Anh xuống đây uống cà phê luôn đi, có mấy đứa bạn em nữa, chị Luyến cũng đang ngồi đây.”
                                  Tôi đến quán , bạn của Trung  hình như đều có mặt. Vẫn cười tươi lạc quan…Nhìn dáng vóc khỏe mạnh , tinh thần lạc quan của Trung, vợ chồng tôi rất mừng và hy vọng…Trung đưa cho tôi tập nhạc và một CD . “Quà anh đây ” Chúng tôi ngồi  với nhau gần hết sáng hôm đó, Trung bảo sẻ ra Cam ranh chơi…
                                   Đó là lần gặp cuối cùng của Trung và tôi.
                      “ Chao ôi hư ảo, kiếp người mong  manh    "         
                    Trạch An – Trần Hữu Hội.
            Quãng  Thuận , 04 tháng 10, 2012.

                                                                              


















XUÔI THEO DÒNG NƯỚC MẮT




   


                            Thương tiếc Lê Quang Trung
                                                                  (  nhạc sĩ Lê ưu Điềm )
                       
                       Những dòng nước mắt
                       Rơi xuống
                       Trần gian không còn bóng dáng em
                       Như đứa em tôi vừa ra đi
                       Đi mãi không về
                       Không còn em
                       ''như chim bỏ đường bay...''
                       Nốt nhạc cho đời không còn trên từng dòng kẻ
                       Âm vang ngân dài không vơi......
                       Em ra đi bỏ lại cõi đời
                       Tiếc-thương-nhớ...
                       Có mẹ có cha có anh em bằng hữu
                       Không nguôi không nguôi
                       Nỗi đau xé lòng bên hình hài thương nhớ
                       Hương khói hòa theo.
                       Đục trong cõi đời em cởi bỏ
                       Nhẹ bước thênh thang một chốn vô thường
                       Nơi này lắm nỗi tiếc tiếc thương thương
                       Vần vũ bốn mùa người người bên lòng nỗi nhớ.
                       Em có biết chăng phố núi cao
                       Cây sầu riêng chằng chịt nỗi đau
                       Lặng thầm '' sầu riêng tôi''...*
                       '' Đá cũng tự tình''*
                       Vượt thời gian đi cùng năm tháng
                       Nơi quê nhà còn đó một dòng sông
                       Buổi em về tương phùng bên con nước
                       Từ đây vắng mãi bóng em
                       Nơi quê quán xưa
                       Nơi cất giấu tuổi thơ
                       Cuống rốn mẹ cha vùi lấp giữa tiếng khóc chào đời
                       Và em còn đó bao lời ru tuổi nhỏ
                       Con sông Ô Lâu vẫn mãi lặng thầm
                       Em ra đi bên làn khói màu lam
                       Bên nốt nhạc trầm buồn đưa tiễn
                       Em đi có về lại nữa không?
                       Dấu chấm cuộc đời là nỗi đau?
                       Là số phận?
                       Em đi rồi!!!
                       Mãi là dòng nước mắt vô tận
                       Một ngút ngàn em tôi!


                   * tên các ca khúc của Lê ưu Điềm.


                                     18-10-2011
                                  hoangvancham


Nhung dong cam xuc


Lời Tiễn Biệt


















Vào lời tự tình với một CHS Nguyễn Hoàng niên khoá cuối cùng 1972 tại Quảng Trị.

6 giờ sáng hôm nay là giờ động quan đưa Lê Quang Trung đến nơi an nghỉ ngàn thu tại nghĩa trang Tân Uyên,Bình Dương (nghĩa trang của Hội Đồng huơng Quảng Trị. Ngoài gia đình, tiễn anh có một số bạn bè đồng nghiệp, cựu HS NH cùng khối, lớp và những nguời hâm mộ mến thuơng anh.

52 tuổi Trung đã từ giã cuộc chơi, căn bệnh quái ác đã không tha bất cứ ai, dù rằng bệnh nhân là một bác sỹ của Chợ Rẫy nổi tiếng.

Cách đây 3, 4 năm tôi có dịp gặp Trung tại nhà Lê Quang Hoà khi ghé thăm gia đình bạn Hoà nhân dịp Tết. Hôm đó được giới thiệu một đĩa nhạc của Trung tức nhạc sỹ Lê ưu Điềm, tôi như ngây ngất bởi âm điệu và lời nhạc trữ tìnhh, sâu lắng của Trung. Một nhà khoa học và một nghê sỹ đồng hành trong Trung với tài năng trên cả hai lãnh vực- Thật đáng nguỡng mộ!

Bẳng đi một thời gian không liên lạc, rồi nghe Trung bịnh, rồi bận rộn với cuộc sống nên lỡ dịp theo các bạn trong Ái hữu NH đi thăm Trung ... rồi được tin Trung qua đời.
Nguời ta nói tài hoa bạc mệnh- 52 năm còn quá trẻ để Trung phải ra đi khi còn nhiều cống hiến cho cuộc đời. Tiếc thương Trung- và nghĩ thôi đây là mệnh số.

Sáng nay nghe ca khúc của Trung trên you tube của anh Võ Đình Đoan. Tự tình của Đá. http://www.youtube.com/watch?v=_GIQlMvq0Cs.

Giờ này gần 8 giờ sáng, đoàn đưa tang chắc đã tới nghĩa trang ở Bình Duơng và chỉ một ít thời gian nữa thôi thì bạn về với cát bụi. Thôi Trung hãy thanh thản về với đất, với đá để những lời tự tình của bạn sẽ mãi mãi theo tiếng ngân vọng của thời gian sống trong lòng mọi nguời thuơng mến một người con tài hoa của Quảng Trị và một CHS Nguyễn Hoàng xuất sắc.

Vĩnh biệt Lê Quang Trung và chia buồn cùng gia đình Hoà, Lê thị Thương, Lan, Ánh.

Nguyễn Văn Trị
                                    
                                                                       

                      

THƯƠNG TIẾC ƯU ĐIỀM



                             



Thương tiếc ƯU ĐIỀM
Tôi đến thăm em một buổi chiều
Lá vàng rơi phũ ngõ cô liêu
Em nằm say ngủ trong hương khói
Tôi đến thăm em một buổi chiều
          Thoáng nỗi sầu thương trong mắt mẹ
          Bên em người lặng dấu niềm đau
          Tóc trắng như càng thêm bạc trắng
          Tiếng than:" Con hỡi! đã về đâu"
Chị nguyện lời kinh trong nước mắt
Thương em tuổi trẻ lại tài hoa
Em đi để lại niềm thương nhớ
Giữa cõi hồng trần ôi thiết tha.
             Tôi đứng lặng buồn bên áng hương
             Nhìn nét trầm tư của bạn đường
             Đôi mắt trẻ con còn thơ dại
             Chua xót em ơi nỗi đoạn trường
Bãi cỏ hoa vàng vẫn vàng hoa
Vào mùa rực rỡ dáng ngày qua
Bài thơ, tiếng hát còn vương vấn
Chị về ôm cả bóng em qua
              Là đóa ƯU ĐIỀM nở đêm sương
              Đây chốn xôn xao lắm bụi đường
              Buông xuôi em hỡi về xa thẵm
              Làm đóa ƯU ĐIỀM giữa đêm sương
           
 Bạn hỡi về nghe Đá Tự Tình
 Lời người mệnh bạc thuở xuân xanh
 Gởi chút tâm tình trong nốt nhạc
 Trong từng cung bậc kiếp mong manh
                                            Quang Tuyết
                                        Tiếc thương ƯU ĐIỀM
 Thương mến chia sẻ với Thương, Lan