Thứ Bảy, 2 tháng 11, 2013

BÚT KÝ - EM TÔI






                         BÚT KÝ – EM TÔI

Chiều đang xuống dần, nước mưa cuồn cuộn chảy xuôi theo từng con dốc – tôi bên nỗi ngậm ngùi nhớ thương Trung – Lê ưu Điềm – người em trai tài hoa bạc mệnh . Cơn đau như chưa hề lắng dịu sau những ngày qua , một chuỗi thời gian dài trong ký ức ùa về như cơn lốc xoáy vào lòng  và tôi chậm rãi bước về miền quá khứ , nơi đó có Cha Mẹ - có chị em tôi vui buồn sống bên nhau tưởng như chẳng bao giờ xa cách .
Thuở ấy chị em tôi đi học trường Nguyễn Hoàng .Ba Mẹ tôi thật vui khi chúng tôi đều trúng tuyển vào kỳ thi lớp đệ thất . Trung là con trai đầu được sinh ra trong niềm mong mỏi của gia đình . Trung ngoan ngoãn  học hành  trong sự cưng chìu yêu thương của Cha Mẹ , chị em . Rồi ngày tháng cứ nối tiếp qua những đoạn đời sung sướng có , nhọc nhằn có , và gian nan cũng không ít .
Năm lên mười tuổi  ngoài những  giờ  học  , T bắt đầu tập chơi đàn . Cứ tập tễnh nốt đúng nốt sai rồi mon men tìm anh Lâm học đàn Guitar.Ba Mẹ tôi muốn các con nên người  , học hành đỗ đạt nên đã nhờ chú Lợi tôi và vài Thầy đến nhà kèm thêm cho chị em tôi ngoài những giờ học ở trường . Những tưởng tháng ngày nơi thành phố nhỏ sẽ êm đềm trôi , ai ngờ biến cố 1972khiến Quảng Trị bị chiến tranh tàn phá  , cùng người dân Quảng Trị  gia đình tôi chuyển vào Đà Nẵng. Dù đời sống bấp bênh , nhà cửa tạm bợ nhưng chị em tôi vẫn tiếp tục theo học trường Nguyễn Hoàng  đặt tại Non Nước .  Chúng tôi cũng vô tư học tập , vui chơi .Những đêm trăng về , chúng tôi thường ngồi ca hát bên tiếng sóng vỗ  của bờ biển Non Nước thật là nên thơ …!



Theo dòng đời trôi dạt , cuộc sống đưa đẫy gia đình tôi vào xứ sở Cam Ranh , các em tôi theo chú Lợi lên học ở Quảng Thuận , và nơi ấy T đã trở thành người học trò giỏi , đong đầy mơ ước …Rồi thế sự đổi thay kéo theo hoàn cảnh sống cũng thay đổi , Ba tôi vẫn tiếp tục làm việc tạo cho con cái một chỗ dựa vững vàng .Mẹ tôi lúc ấy là một phụ nữ đảm đang , cứng rắn , chịu thương chịu khó , và hy sinh hết lòng vì chồng con .Cuộc đời gian nan bắt đầu từ đó …
Trước bao nỗi nhọc nhằn của đấng sinh thành , chị em tôi chỉ biết lo học và cố gắng vươn lên trong sự nghèo khó , những ngày hè nghĩ học , chị em tôi giúp Mẹ trồng khoai , trỉa lúa , thu hoạch mùa màng …Trong tôi còn in mãi hình ảnh Trung thoăn thoắt với gánh lúa trên vai trong chiếc nón lá thật là đáng thương và em tôi như một anh nông dân vừa đẹp vừa tươi sáng . Các em tôi rất ngoan , ngày giúp Mẹ việc nương rẫy , đêm chong đèn ngồi học luyện thi miệt mài . Trong những đêm thanh vắng có lần tôi đã thao thức vì tiếng đàn classic của em .Trung thích dạo những tình khúc bất hủ . Tiếng đàn khi trầm khi bỗng , lúc dồn dập , lúc khoan thai khiến tôi nghe chơi vơi như mình đang chìm sâu vào những kỷ niệm buồn . Có khi trong đêm vắng , tiếng đàn như réo gọi hồn ai thổn thức khiến tôi đã bật dậy đến bên T ngậm ngùi và không hiểu vì sao mình khóc ….
Rồi chị em tôi lần lượt bước vào đời , mỗi người phải chọn cho mình một hướng đi . Ba tôi muốn các em trai tôi đi theo ngành Y của Ba , con gái thì dạy học giống chú . Chị em tôi cố dìu dắt nhau vượt qua mọi thác gềnh để vươn tới ước
mơ . Rồi sự cố gắng ấy đã có kết quả và mỗi người đã có một vị trí trong xã hội , không phụ công Cha Mẹ sinh thành dưỡng dục , không uổng công năm tháng dãi dầu mưa nắng của Mẹ , sự ưu tư trăn trở của Ba . Có lần Trung nói  “ Chị ơi ! mình phải cố gắng vươn lên để tìm cách đưa gia đình bước lên một bước . Cha Mẹ mình phải dược sống những ngày nhàn hạ cuối đời  . “
Thời gian mãi trôi theo giong cuồng lưu cuộc sống .
Qua bao thăng trầm , được phúc ấm ơn trên ban cho các em đã khôn lớn thành tài , gia đình tôi được đoàn tụ một nơi ở thành phố Sài Gòn . Các em tôi làm việc gần nhà , quanh quẩn sống gần nhau hôm sớm bên Ba Mẹ tuổi đã xế chiều . T được chuyển vào làm ở Bệnh Viện Chợ Rẫy , đam mê với công việc , yêu nghề , và luôn tự vươn lên bằng năng lực của mình . Bên cạnh cuộc sống đời thường , em tôi vẫn dạt dào cảm xúc . Và em đã ghi lại những cảm xúc ấy bằng những nốt nhạc tài hoa . Khi T cô đơn đã làm cho người ta khóc đã đành ( Lời giọt nước mắt ) , mà khi Trung cảm nhận hạnh phúc cũng làm cho người ta khóc  … “ Có những giọt nước mắt khơi dòng trong hạnh phúc , có những giọt nước mắt chảy qua đời hiu quạnh , có những giọt nước mắt âm thầm như tạ lỗi …” và bây giờ tôi đang sống với dòng nước mắt khóc thương em ….




Bệnh tật đã không buông tha một ai , sau chuyến đi công tác từ thiên Đắc Nông về , một buổi sáng Trung vào bệnh viện làm việc như mọi khi thì cảm thấy đau bước không nỗi …..Phải cấp cứu và mổ gấp … Khi em tôi phát hiện mình mắc căn bệnh hiểm nghèo , nỗi đau bắt đầu đổ xuống gia đình tôi …Rồi những sáng những chiều tiếp nối , Ba Mẹ tôi nhìn con mình mà khóc thầm lặng lẽ.Ôi ! những giọt nước mắt âm thầm mà xé buốt lòng già . Chị em tôi sống trong nỗi buồn thương mà chẳng biết làm gì để cứu em ngoài việc thường xuyên an ủi . Những lần về Sài Gòn thăm nhà , tôi ở lại bên Trung và khuyên em nên đi đây đi đó .Đôi lần ghé chân xứ Bảo Lộc , Trung thường muốn ở lại lâu . Con người có nét ưu tư trầm lắng thường thích những nơi vắng vẻ để có giây phút tìm lại mình . Nhiều đêm thao thức , tôi bước thật khẽ đến trước phòng ngủ của em , lại bắt gặp Trung ngồi một mình trong bóng tối – ngồi thật yên trong đêm thanh vắng .Nhìn em tôi xót thương vô hạn cho nước mắt tuôn rơi .Tôi muốn chạy đến ôm chầm lấy em mà khóc cho thật lớn …
Những ngày cuối bên nhau , chị em tôi thường nhắc nhở kỷ niệm . Trung nhắc lại thời thơ ấu …” Năm em học lớp 6 Nguyễn Hoàng , có lần đứng dưới sân khấu  nhìn các anh Chẫm , anh Long , anh Hòa ôm đàn mà ước chi mình được làm người lớn và biết đánh đàn như các anh ấy “ .Đối với Trung  đó cũng là một ước mơ ,  dòng máu hát ca vẫn luân lưu trong  người nghệ sĩ . Rồi một ngày Trung đã bước theo nhịp đời sáng tác với cái tên Lê ưu Điềm – mà Ưu Điềm chính là tên ngôi làng quê quán của chúng tôi . Một buổi chiều hai chị em chuyện trò bên nhau , có câu hỏi thốt ra như ngậm ngùi  “ mùa thu rồi  vườn hoa vàng nhà chị đã nở chưa ? Bây giờ em ao ước một lần được trở lai Bảo Lộc “. Có khi nuối tiếc  “ Còn đâu nữa những phút giây nhìn hoàng hôn bên dòng Thạch Hãn chị nhỉ ! “…Rồi Trung nhìn tôi vời vợi buồn , em nắm chặt tay tôi nói trong nước mắt  “ Chị ơi ! em phải làm sao đây  ? em không ham sống sợ chết đâu  nhưng em còn những việc chưa làm xong …”





Những ngày trở bệnh nặng , có lần Trung buông tiếng thở dài buồn bã , em cầm tay Mẹ nói trong tuyệt vọng  “ Phần số ngắn ngủi nên con không sống được để trả hiếu ba mạ , xin ba mạ đừng buồn vì ba mạ còn có các chị và hai em Quang Di đều hiếu thảo “. Những lời ấy khiến lòng Mẹ đau như cắt , mẹ tôi ôm mặt em hôn như hồi  em còn bé mà nước mắt tuôn trào . “ Tội  Mạ qua ! Tội Mạ qua ! “ Trung cũng vừa khóc vừa nói như thuở còn thơ .
                                
                           Em nuốt đắng cay nhìn Mẹ Cha thương xót
                           Lá xanh lìa cành thương lá úa trên cây
                           Em đã khóc như lời van xin tuyệt vọng
                           Hỏi trời cao sao mình nặng kiếp nhân sinh

Mùa đông đang về trên cao nguyên , trời chuyển mùa đem từng cơn gió bấc , tôi bên hiên nhà nghe nỗi buồn vọng về khúc hát của tháng ngày Trung ghé lại nơi đây … “Dã Qùy mùa đông bên sườn dốc âm thầm lặng im , Dã Qùy mùa đông con đường đếm bước chân ai về , …Dã Qùy lặng lẽ , người về quạnh quẽ …giữa đông lạnh giọt sầu tương tư ……” Mấy con dốc thoai thoải nơi phố núi buồn tênh hiện ra những  đóa Dã Qùy . Những cánh hoa vàng ấy  trong lớp sương mù lạnh buốt đã lay động tâm hồn nhạy cảm của người  nghệ sĩ , trong một sáng sớm mùa đông thức dậy …
Tất cả đã giã từ , đã cách biệt nghìn trùng . Trung ra đi vào một ngày cuối thu giữa lòng người thương tiếc khóc tiễn biệt , vĩnh biệt căn nhà thân yêu giữa bao đớn đau . Những dòng nước mắt xuôi theo niềm đau lăn tròn bên chiếc xe tang đưa em về nơi an nghĩ cuối cùng . Tiếng khóc của Mẹ Cha  đã làm đôi chân tôi muốn ngã quỵ . EM TÔI đi giữa phố phường với triệu triệu người quen , những bước chân âm thầm lặng lẽ đưa tiễn Trung cùng bao nỗi ngậm ngùi không nói hết , em đã nằm im không nghe tiếng khóc của người mẹ đang khóc thương đứa con mình vội ra đi , buông bỏ phận đời còn lại với mẹ cha già đang héo hon vì thương nhớ .


Trời Tân Uyên đón em tôi về với lòng đất lạnh , khi cuộc đời khép lại thì nghìn thu mở cửa . Hãy nằm yên em nhé ! .Đời còn nghe em hát . Người vẫn nghe em đàn  “ Ta đã hồi sinh với những đam mê , cuộc đời vần xoay giữa cõi vô thường , đời người như lá thay màu – SỐNG có khi mù lòa  - THÁC như là tái sinh ….” ( Nhạc phẩm Ta đã hồi sinh )

                             Thôi giã từ người em tôi bạc mệnh
                             Hãy ngủ yên như ở chốn thiên đường
                  Dòng suối mát sẽ ru em như mẹ hiền muôn thuở
                          Đất ôm em như sỏi đá  “ níu chân " người

                                                                                            


                            Lê Lan                            
              49 ngày của em tôi  ( 04-12-2011)

1 nhận xét: