Thứ Ba, 26 tháng 11, 2013

Bức thư tình tuyệt hay từ B'lao Trịnh Công Sơn gửi người yêu 16 tuổi


(Dân trí) - Dao Ánh khi 16 tuổi, đang là nữ sinh cấp 3 trường Đồng Khánh (Huế) đã là nàng thơ của Trịnh Công Sơn. Mối tình kéo dài từ năm 1964 đến 1967, chất chứa biết bao hoài niệm. Xin giới thiệu một bức thư tình tuyệt hay của Trịnh gửi Dao Ánh từ B'lao... 
 Người tình cũ Trịnh Công Sơn tặng kỷ vật cho Gác Trịnh
..........

Ngô Vũ Dao Ánh (lúc 16 tuổi) và Trịnh Công Sơn thời trẻ (Ảnh do gia đình nhạc sĩ Trịnh Công Sơn cung cấp)
Mối tình Dao Ánh và Trịnh Công Sơn đã được viết thành sách vừa xuất bản gần đây có tên “Trịnh Công Sơn- thư tình gửi một người”. Cuốn sách in hàng trăm thư tình Trịnh Công Sơn gửi cho Dao Ánh, mối tình kéo dài từ năm 1964 cho đến 1967. Lúc đó, Trịnh Công Sơn đang đi dạy trên B’lao (Lâm Đồng) mới 25 tuổi sau khi tốt nghiệp Sư phạm Quy Nhơn và Dao Ánh đang là cô nữ sinh 16 tuổi học tại Huế. Nhiều ca khúc nổi tiếng được Trịnh Công Sơn viết tay tặng riêng cho Dao Ánh trong thư như Còn tuổi nào cho em, Tuổi đá buồn, Mưa hồng...
Mới đây, bà Dao Ánh đã gửi tặng Gác Trịnh (Huế) bức thư tình của Trịnh Công Sơn gửi bà năm 1965. Trịnh Công Sơn với vốn ngôn ngữ tài hoa đã làm rung động tận tâm can bao nhiêu thế hệ nghe nhạc. Một lần nữa, những ngôn ngữ tài hoa ấy lại chảy tràn trên những trang thư tình lãng mạn.
 
Chúng tôi xin được trích đăng lại bức thư tình của nhạc sỹ tài hoa Trịnh Công Sơn (với sự đồng ý của ban quản lý Gác Trịnh) để những ai yêu mến Trịnh thêm một lần được chạm tới tâm hồn ông...
 
                                         B’lao, 23 tháng 9/ 1965

                                             Ánh
Buổi trưa anh không ngủ được nên lang thang ra phố. Mưa nhỏ rồi lớn dần đuổi anh về đây. Anh đang ngồi ở câu lạc bộ sát bờ hồ. Bờ hồ bây giờ đã điêu tàn lắm. Người ta đã chặt bỏ những cây khô sống bao nhiêu năm nay trong hồ. Có một vài chỗ nước rút xuống chỉ còn bùn đen.
Buổi chiều gió thật lạnh. Anh đã mặc áo ấm suốt ngày ở đây.
Anh nhớ Ánh lắm mà ngôn ngữ thì quá chật hẹp, quá cũ kỹ không chuyên chở nổi sự nhớ nhung này. Nên anh đã nói đã nhắc mãi mỗi ngày mà vẫn chưa đỡ nhớ tí nào.
Ngồi ở đây nhìn ra từng ô cửa kính rất lớn anh mơ hồ thấy mình như lạc về một vùng đất nào mới sơ khai. Cả thành phố chỉ xanh rì những cây cối và từng khoảng đất đỏ.
Hiện giờ ở Tỉnh đang có một buổi văn nghệ sẽ tổ chức vào cuối tháng. Anh phụ trách chương trình này nên bây giờ vẫn còn được rỗi rảnh không làm việc gì cho đến cuối tháng.
Anh nhớ Ánh lạ lùng đó Ánh. Mà Ánh thì chỉ mong anh chóng đi xa, anh nghĩ thế. Mùa thu hầu như không có trên miền này. Ở đó lá đã bắt đầu vàng chưa Ánh.
 

Bức thư tình Trịnh Công Sơn gửi Dao Ánh
Bức thư tình Trịnh Công Sơn gửi Dao Ánh

 
Những bụi bờ dọc theo những con dốc đất đỏ ở đây anh vừa đi qua ban sáng và thấy lá của hoa mặt trời xanh um. Anh ngắt gửi về Ánh một ngọn. Hoa thì vẫn chưa nở. Có lẽ đợi hôm nào có mặt trời thì hoa mới bắt đầu hiện diện và cũng là mùa mà anh đã gọi là mùa sinh nhật của hướng dương.
Anh đang nhớ thầm về những buổi chiều thứ năm ở đó. Chỉ mới có vài ngày mà tưởng chừng như ngàn đời qua đi trên anh. Anh chợt nghĩ rằng cuộc đời buồn bã như thế này sao chúng mình không tha thiết với nhau hơn.
Những ai chưa bao giờ đi, chưa bao giờ sống qua nhiều nơi, sống qua những ngày mưa ngày nắng trên bao nhiêu vùng đất khác nhau, chưa bao giờ nhìn sâu vào bên sau của con người thì hẳn mới còn đua đòi vào những hời hợt nhạt nhẽo của đời sống được.
Buổi trưa trời âm u và hơi lạnh.
Anh vẫn không thể nào không thấy sự lạc lõng của mình nơi đây.
Ở trường Đồng Khánh giờ này chắc Ánh đang mài miệt với những bài vở mới. Sân trường đã có những cây hoa vàng, tím mọc nhoi lên trên từng bãi cỏ xanh. Đúng không. E cũng phải mất đến hằng mấy tháng anh mới tạm ổn mình được vào với thành phố này lại.

Bức thư tình Trịnh Công Sơn gửi Dao Ánh


Bây giờ anh không còn làm người gác hải đăng, Ánh cũng thôi làm người mang lửa. Chúng mình làm sao níu cho được tay nhau trong suốt mùa Đông này?
Cơn mưa như thác đổ ngoài trời. Đồi trà bây giờ mù mịt không còn thấy gì.
Anh đang có Ánh – tuổi – nhỏ trước mặt trong chiếc hộp nhỏ anh mang theo đó.
Mưa rất buồn. Như một điệp khúc dai dẳng trong mấy tháng mùa Đông này.
Ánh ơi
Nếu còn sự yêu thương và nhớ nhung nào trong Ánh thì hãy gửi làm quà cho anh để anh coi thường những tháng ngày ẩm mục nơi đây
Nhớ vô ngần
Thân yêu, yêu dấu
..........
Trịnh Công Sơn (ký tên) 






“Anh Cường thân mến, như đã hứa với anh, xin gửi anh đem về chút quà nhỏ, đóng góp của Ánh cho căn nhà lưu niệm Trịnh Công Sơn ở Huế. Những dấu tích anh Sơn còn để lại đó cùng khắp, trong căn nhà đó, bên dòng sông đó, và trên con đường có lá lao xao suốt mùa thuở đó. Căn nhà này đúng là nơi đáng được gìn giữ dài lâu là căn nhà xưa của Trịnh Công Sơn” – lời của Ngô Vũ Dao Ánh gửi Đinh Cường ngày 20/10/2013 vừa qua về lá thư kỷ niệm viết tay (Trịnh Công Sơn gửi cho Dao Ánh tháng 9/1965), bà gửi tặng lại bức thư này cho Gác Trịnh.
.......... Thư Trịnh Công Sơn gửi Dao Ánh tháng 9/1965 được Dao Ánh lưu giữ cẩn thận gần 50 năm qua.

 Đại Dương(ST)

Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2013

HẠNH PHÚC ( ST )




Hạnh phúc không phải là phải có nhiều bạn, chỉ cần có một người bạn có thể hiểu mình, và mình cũng hiểu họ để chia sẻ, có thể nói ra với nhau tất cả mà không hề tính toán.
Hạnh phúc là có khi có thể sống thật với con người của mình, sống theo trái tim của mình chứ không phải núp dưới một tấm mặt nạ nào. Có thể khóc khi buồn - buồn thật sự và có thể cười khi vui, dù chỉ là một niềm vui nhỏ.
Hạnh phúc là mỗi buổi sáng thức dậy là một ngày mới với những trải nghiệm mới, không vương vấn chuyện hôm qua và cũng chẳng phải lo nghĩ chuyện ngày mai! Hãy sống tốt ngày hôm nay bạn nhé!
Hạnh phúc là cảm thấy vui khi những người xung quanh mình hạnh phúc và điều đó sẽ lại càng tuyệt vời hơn khi chính mình là người mang đến điều đó cho họ.
Hạnh phúc là khi ta biết cách để đứng dậy, cách để quên đi nỗi đau, biết tiến lên phía trước một cách lạc quan! Hãy vui lên vì hạnh phúc đang nằm trong tầm tay của mỗi người và quan trọng là bạn có nhận ra được nó hay không?
Hạnh phúc là những khi buồn nhất, tuyệt vọng nhất rồi bất chợt nhận ra cuộc đời này thật đáng sống, thật đáng để chúng ta lạc quan.
Hạnh phúc là những khi phóng xe đắm mình trong cơn mưa, vẫn cảm nhận được cảm giác man mát và dễ chịu.
Hạnh phúc là những lúc vui chơi với bạn bè, nói thật lòng bất cứ điều gì cũng không ngại!
Hạnh phúc là khi bất chợt gặp lại một người bạn cũ, thấy họ thật khác, thật trưởng thành.
Hạnh phúc là khi có một người để nghĩ tới, để nhớ và để có động lực hoàn thiện bản thân, hoàn thiện con người mình.
Hạnh phúc là khi phát hiện ra rằng có người đang nhớ tới mình, đang nghĩ về mình, dù chỉ một chút mà thôi...

(Sưu tầm)

Thứ Tư, 6 tháng 11, 2013

Tuong niem




                                                        

                                                                  Nhạc Sĩ :       Lê Ưu Điềm
                                                                 ( Tên thật là: Lê Quang Trung)
                                                       Sinh ngày:   21 tháng 8 năm 1960
                                                       Mất ngày:   17 tháng 10 năm 2011
                                                       Quê quán: Phong Điền ,Thừa Thiên (Huế)
                                                       Nghề nghiệp: Bác sĩ, Bệnh Viện Chợ Rẫy.
                                                                             ( TP. H CM)
                                                        Bắt đầu sáng tác nhạc năm 1978
                                                        Hội viên hội âm nhạc TP. HCM năm 1994
                                                        Tuyển tập nhạc:”Tuyển tập ca khúc Lê Ưu Điềm”
                                                            (với 50 nhạc phẩm đặc sắc. NXB Âm nhạc
                                                                          Việt Nam Xưa và Nay)
                                                        CD cùng tên,Gồm 11 ca khúc tuyển chọn.
                                                        Và nhiều chương trình tác giả tự trình bày trên
                                                                 Kênh truyền hình HTV9 , VTV 3…



                       Thương tiếc.

                           Trung ơi, ngày Trung ra đi , anh còn đang dưỡng bệnh sau ca phẫu thuật khắc nghiệt ! Chị Luyến vào SG tiễn đưa em .
                            Anh ngồi vào máy ,đặt đỉa nhạc của em tặng, vừa nghe vừa viết cho em mấy vần thơ, gọi tên em trong bồi hồi tiếc nhớ , như một nén nhang thắp cho em, dù xa xôi nhưng anh tin Trung vẩn thấy được những tình cảm chân tình của anh .
                                                
                                        Trung ơi , sao vội…


                       Lặng lẻ lìa xa chốn dương trần,
Êm đềm buông khúc nhạc trầm luân,
      
Quên nẻo quay về bao lưu luyến ,
U uất mây chiều dòng nhạc khơi,
Ai   mang thương nhớ “…sầu riêng” đó,
Ngỏ vắng đêm về bước “…vờ say”,
Gót chân gõ nhịp buồn “…quên hát!”

Tha thiết mơ hoài “…một cánh chim…”
Ru ai nốt nhạc sầu trên phím ?
U  uẩn ngồi  “ nghe đá tự tình”
Ngỡ ngàng buông khúc cung đàn lở ,
Gạt nổi buồn thương, bước một mình !
  
                       Quảng thuận.  Tháng X -  2011

                                   *Những chữ trong ngoặc kép là từ trong nhạc,
 Hoặc tên bản nhạc .chữ đầu dòng là tên của TRUNG.

                         Hai ngày nửa là  ngày giỗ đầu của Trung, anh lại ngồi ôn những kỷ niệm xa gần mà  chúng ta từng có với nhau , những tháng ngày mà nay đã chôn sâu:
                          “…còn đâu ngày tháng ngọt ngào xa xưa, còn đâu sớm chiều vỗ về thương yêu, còn đâu kỷ niệm một lần trau chuốt, thôi đành cúi đầu  nghe bao tương tư xé buốt… Xin một lời trăn trối…từ đây đã chôn sâu ! “ (Buồn dâng cao nguyên)

                                           
                                               
                                           Tuyển tập nhạc của :   Lê Ưu Điềm

                                                                       *

                   Kỷ niệm .

                            Không ruột thịt gì, chúng tôi quen nhau từ những ngày Trung còn học trung học, chú học trò trắng trẻo, đẹp  trai và hiền ấy, thường đến nhà tôi ngồi chơi chung với các ban bè tôi, phần nhiều lớn hơn Trung vài tuổi…Là : Do,  Hoan ( nay là Họa Sĩ Phạm Hoan) Truyền, Vui , Kim Anh, Phương…Đám bạn này của tôi , ai cũng chơi guitar rất khá, từ nhạc Classic, Flamenco, đến những bản nhạc Việt nam soạn lại cho Guitar…
                             Ngồi nghe và ít nói, thỉnh thoảng cũng hát một bài nào đó trong nhóm nhạc Tiền chiến, Từ công Phụng, TCS…
                             Một buổi chiều Trung đến nhà tôi một mình, tôi nhớ đâu như năm ấy Trung mới học lớp 11. Cuộn tròn trong tay tờ giấy học trò trắng muốt, không có ai ,Trung mở tờ giấy ra, đây là một bản nhạc mà Trung vừa sáng tác, bản nhạc đầu  tay của Trung . Không chọn ai lại chọn nhằm tôi mà “trình làng” ! Tôi chơi đàn tồi, nhạc lý lại càng kém, hát thì cũng chỉ tàm tạm ! thế nhưng Trung lại tìm tôi để hát cho nghe “quả chín đầu mùa” ! Trung đã hát thật say sưa ! Rồi chúng tôi chuyện trò về nhạc đến hết chiều hôm đó.
                             Tên bản nhạc, lời bản nhạc… tất cả không còn nhớ gì vì lâu quá rồi, chỉ còn lại cái cảm giác ngạc nhiên , pha chút thán phục . Tôi nhớ , “air” của bản nhạc thanh thoát , mang chút buồn buồn như nhạc của  đôi tình nhân Lê Uyên - Phương nhưng không đắng cay não nề như họ…
                                                       
                                                                       *

                               Thời gian trôi nhanh . Tôi lập gia đình, Luyến,  vợ tôi lại là bạn thân của Ánh, chị ruột của Trung .Thời gian này gia đình Trung ra Cam ranh , vào Cần  Thơ rồi lên Sài gòn. Tết năm đó, hình như  năm 1997, chúng tôi vào Sài gòn dự ngày họp mặt các cựu tu sinh của dòng Thánh Tâm ở Thị nghè. Chiều ngày 4 tết, Ánh đón chúng tôi về nhà, căn nhà ở Tân Bình. Tôi gặp lại Trung vì hai nhà Ánh-Trung chỉ cách nhau một bức ngăn.
                                Lâu ngày gặp lại nhau, chiều hôm đó Trung và tôi đi uống cà phê, nhân tiện tìm thăm đứa cháu gái tôi ! Hai anh em đèo nhau trên chiếc Vespa super của Trung, khá gian nan vì mù mờ địa chỉ , nhưng may cái là chúng tôi vừa tìm vừa chuyện trò hỏi han nhau đủ chuyện về bạn bè, về Quãng Thuận…cũng đỡ nản lòng .
                               Đêm đó, nhà tôi và Ánh đi chơi, vợ  của Trung cũng về thăm ngoại. Hai chúng tôi trở thành “người trông trẻ”, gồm  ba cháu: Bé Biu con Trung, Bé Bê con Ánh và Cu Tri con trai tôi ! Bê và Tri cùng tuổi, Biu nhỏ hơn , tôi bày trò tập vẽ cho ba đứa nhỏ,  cùng nằm trên nên nhà , một “em” một cuốn vở, một cây bút chì màu , vẻ linh tinh nhưng hình nào cũng được tôi và Trung trố mắt kinh ngạc : “ Ôi chao, chưa đi học mà vẽ đẹp thế này thì mai mốt cô hết bài dạy  vẽ mất !” Cả ba khoái chí cứ nằm mọp vẽ tha hồ !
                               Trung nhìn tôi: “Mình nhậu chứ anh Hội?”, tôi cười. Bỏ rượu mấy năm nay vì sức khỏe, nhưng giờ mà không uống thì đúng là “phí” cái dịp gặp nhau. “ Ừ, nhậu đi, tết mà! ”.  Ánh tiếp khách bằng rượu ngoại, Trung nhìn vào tủ có bốn chai, một chai nguyên và ba chai lưng nửa . Hai chúng tôi giăng cuội thế nào mà khi Ánh và Luyến về thì đã hết ba chai lưng nữa ấy! chuẩn bị khui chai mới nhưng bị phe phụ nữ cản lại !!! Cả hai cũng đã ngất ngây…thời gian này Trung vừa cho thu âm một băng nhạc  của mình ( băng Cassette)
                                                                          *
                                Bẵng đi khá lâu, năm 2002 , Luyến,  vợ tôi bị bệnh. Quang, em ruột Trung, lúc này là Bác sĩ khoa ngoại của  Bệnh viện Thống Nhất,  đề nghị đưa vào bệnh viện Quang đang công tác. Quang và các đồng nghiệp đã rất nhiệt tình, phẫu thuật thành công tốt đẹp.
                                Hai ngày trước khi xuất viện. Chiều đó vào khoảng 19 giờ, tôi nghe có  y tá gọi lên phòng trực nghe điện thoại, đầu dây là Trung,: “ Em đây anh Hội, anh nghe em nói nì, anh ra gọi xe ôm, nói cho đến Ủy ban Phường Tân Quý, có người đón về nhà em chơi. Anh đi liền đi.” Tôi không kịp hỏi hay nói gì ! Sắp đặt cho Luyến  chỗ ngủ và bỏ sẵn sửa, nước uống gần tầm tay…Tôi rời bệnh viện.
                                Ánh chờ tôi ngay trước nhà, vào nhà, Trung bắt tay hỏi sơ tình hình Luyến, khách khứa đến nhiều nên tôi qua chào Ba mẹ Trung, hai bác và các em của Ánh đều quý Luyến, xem như  con, như chị…
                                Khi đã đủ khách mời, bốn chiếc bàn tròn. Một  cho Gia đình, một cho các Bác sĩ đồng nghiệp ở Bệnh viện chợ rẫy , một cho các nhạc sĩ  và một bàn nữa cho bạn học củ của Trung , giờ đang ở Sài gòn. Trung không cho tôi ngồi với các bạn Trung, dù là người đồng hương và quen biết nhau cả, đem tôi đến bàn các Nhạc Sĩ  rồi giới thiệu tôi là “ Ông anh, phóng viên nhiếp ảnh !” Tôi hơi bối rối vì mình chỉ là thằng thợ chụp hình kiếm cơm , chẳng phóng viên phóng viếc gì cả ! Hôm ấy là sinh nhật bé Biu, tôi không nhớ là lần thứ mấy của cháu.
                                 “Ông anh Phóng viên  nhiếp ảnh”  chụp hình dạo …cố đóng trọn vai trò, nhưng khốn nổi Trung không báo là sinh nhật cháu, cái máy ảnh có mang vào nhưng lại để ở Bệnh viên ! Đến khi các bằng hữu cho quà mừng…Tôi bối rối lắm ! Trung đặt  tay lên vai tôi bóp nhẹ: “ em không báo là vì sợ anh bày vẽ quà cáp linh tinh , cứ ngồi yên mà uống đi cho vui…”
                                   Mở đầu, một nhạc sĩ khá lớn tuổi, độc tấu bản La Cumpasita , bằng chiếc Mandoline củ kỷ, ngón đàn thật tuyệt, tròn trịa dồn dập , điệu tango làm phấn chấn thêm cho cuộc vui, chút men bia làm cho chúng tôi hòa vào nhau, sự cởi mỡ đến thật nhanh… các nhạc sĩ đàn , hát cùng các  Bác sĩ và bạn bè… không ai ngại ngần gì !
                                  Sau khi xong tiệc ở nhà Trung, bạn của Trung gồm: Văn, Cách, Bình và Hòe còn rủ tôi đi, nói là uống cà phê, nhưng lại thêm bia, làm tôi chếnh choáng ! Về đến bệnh viện  đã hai giờ sáng !

                                                                          *
                       Nghiệt ngả bệnh tình :
                        
                               Tin Trung bị bệnh làm choáng váng nhiều người. Cả gia đình , bạn bè của Trung…không ai ngờ ! Tôi cứ ngớ ra khi nghe tin . Chị Hoa , vợ của anh Tính, chủ quán cà phê mà lần nào ra Quãng Thuận Trung cũng thường ngồi cùng bạn hữu, báo cho tôi biết. Chính chị gặp Trung năm ngày trước, Trung còn khỏe mạnh, vào khoa  Tai mũi họng lục bệnh án của chị Hoa xem và trấn an chị “Không sao chị Hoa, mới giai đoạn một, hóa trị vài lần là ổn mà !” ( chị Hoa bị ung thư vòm họng). Vậy mà chỉ mấy ngày sau lại phát hiện bệnh của Trung !
                                  Năm sau, Chị Hoa khỏi bệnh, nhưng anh Tính chồng chị lại mất vì bệnh gan ! Trung vẫn khá lạc quan và tin tưởng vào sự đều trị tích cực…Thời gian này, Trung dành nhiều cho bạn bè và Âm nhạc…Những lần họp lớp hoặc có dịp là Trung ra cùng bạn bè .
                                  Một tối , chúng tôi chuẩn bị đi ngủ, Ánh điện thoại nói: “Trung ra chơi ngoài đó.” Tôi mừng vì từ ngày Trung bị bệnh, tôi chưa có dịp gặp. Sáng ra, tôi  chuẩn bị cà phê rồi nói Luyến qua nhà Tôn, bạn của Trung, tìm Trung.  Luyến không thấy về, lát sau Trung gọi : “Anh xuống đây uống cà phê luôn đi, có mấy đứa bạn em nữa, chị Luyến cũng đang ngồi đây.”
                                  Tôi đến quán , bạn của Trung  hình như đều có mặt. Vẫn cười tươi lạc quan…Nhìn dáng vóc khỏe mạnh , tinh thần lạc quan của Trung, vợ chồng tôi rất mừng và hy vọng…Trung đưa cho tôi tập nhạc và một CD . “Quà anh đây ” Chúng tôi ngồi  với nhau gần hết sáng hôm đó, Trung bảo sẻ ra Cam ranh chơi…
                                   Đó là lần gặp cuối cùng của Trung và tôi.
                                   “ Chao ôi hư ảo, kiếp người mong manh !”
 
                                                                                  Trạch An – Trần Hữu Hội.

                                                                               Quãng  Thuận , 04 tháng 10, 2012.
                                                                              
                                                                     
                                         

                                  
                              

                         
                          

          
                                     

                                                      











Thứ Bảy, 2 tháng 11, 2013

BÚT KÝ - EM TÔI






                         BÚT KÝ – EM TÔI

Chiều đang xuống dần, nước mưa cuồn cuộn chảy xuôi theo từng con dốc – tôi bên nỗi ngậm ngùi nhớ thương Trung – Lê ưu Điềm – người em trai tài hoa bạc mệnh . Cơn đau như chưa hề lắng dịu sau những ngày qua , một chuỗi thời gian dài trong ký ức ùa về như cơn lốc xoáy vào lòng  và tôi chậm rãi bước về miền quá khứ , nơi đó có Cha Mẹ - có chị em tôi vui buồn sống bên nhau tưởng như chẳng bao giờ xa cách .
Thuở ấy chị em tôi đi học trường Nguyễn Hoàng .Ba Mẹ tôi thật vui khi chúng tôi đều trúng tuyển vào kỳ thi lớp đệ thất . Trung là con trai đầu được sinh ra trong niềm mong mỏi của gia đình . Trung ngoan ngoãn  học hành  trong sự cưng chìu yêu thương của Cha Mẹ , chị em . Rồi ngày tháng cứ nối tiếp qua những đoạn đời sung sướng có , nhọc nhằn có , và gian nan cũng không ít .
Năm lên mười tuổi  ngoài những  giờ  học  , T bắt đầu tập chơi đàn . Cứ tập tễnh nốt đúng nốt sai rồi mon men tìm anh Lâm học đàn Guitar.Ba Mẹ tôi muốn các con nên người  , học hành đỗ đạt nên đã nhờ chú Lợi tôi và vài Thầy đến nhà kèm thêm cho chị em tôi ngoài những giờ học ở trường . Những tưởng tháng ngày nơi thành phố nhỏ sẽ êm đềm trôi , ai ngờ biến cố 1972khiến Quảng Trị bị chiến tranh tàn phá  , cùng người dân Quảng Trị  gia đình tôi chuyển vào Đà Nẵng. Dù đời sống bấp bênh , nhà cửa tạm bợ nhưng chị em tôi vẫn tiếp tục theo học trường Nguyễn Hoàng  đặt tại Non Nước .  Chúng tôi cũng vô tư học tập , vui chơi .Những đêm trăng về , chúng tôi thường ngồi ca hát bên tiếng sóng vỗ  của bờ biển Non Nước thật là nên thơ …!



Theo dòng đời trôi dạt , cuộc sống đưa đẫy gia đình tôi vào xứ sở Cam Ranh , các em tôi theo chú Lợi lên học ở Quảng Thuận , và nơi ấy T đã trở thành người học trò giỏi , đong đầy mơ ước …Rồi thế sự đổi thay kéo theo hoàn cảnh sống cũng thay đổi , Ba tôi vẫn tiếp tục làm việc tạo cho con cái một chỗ dựa vững vàng .Mẹ tôi lúc ấy là một phụ nữ đảm đang , cứng rắn , chịu thương chịu khó , và hy sinh hết lòng vì chồng con .Cuộc đời gian nan bắt đầu từ đó …
Trước bao nỗi nhọc nhằn của đấng sinh thành , chị em tôi chỉ biết lo học và cố gắng vươn lên trong sự nghèo khó , những ngày hè nghĩ học , chị em tôi giúp Mẹ trồng khoai , trỉa lúa , thu hoạch mùa màng …Trong tôi còn in mãi hình ảnh Trung thoăn thoắt với gánh lúa trên vai trong chiếc nón lá thật là đáng thương và em tôi như một anh nông dân vừa đẹp vừa tươi sáng . Các em tôi rất ngoan , ngày giúp Mẹ việc nương rẫy , đêm chong đèn ngồi học luyện thi miệt mài . Trong những đêm thanh vắng có lần tôi đã thao thức vì tiếng đàn classic của em .Trung thích dạo những tình khúc bất hủ . Tiếng đàn khi trầm khi bỗng , lúc dồn dập , lúc khoan thai khiến tôi nghe chơi vơi như mình đang chìm sâu vào những kỷ niệm buồn . Có khi trong đêm vắng , tiếng đàn như réo gọi hồn ai thổn thức khiến tôi đã bật dậy đến bên T ngậm ngùi và không hiểu vì sao mình khóc ….
Rồi chị em tôi lần lượt bước vào đời , mỗi người phải chọn cho mình một hướng đi . Ba tôi muốn các em trai tôi đi theo ngành Y của Ba , con gái thì dạy học giống chú . Chị em tôi cố dìu dắt nhau vượt qua mọi thác gềnh để vươn tới ước
mơ . Rồi sự cố gắng ấy đã có kết quả và mỗi người đã có một vị trí trong xã hội , không phụ công Cha Mẹ sinh thành dưỡng dục , không uổng công năm tháng dãi dầu mưa nắng của Mẹ , sự ưu tư trăn trở của Ba . Có lần Trung nói  “ Chị ơi ! mình phải cố gắng vươn lên để tìm cách đưa gia đình bước lên một bước . Cha Mẹ mình phải dược sống những ngày nhàn hạ cuối đời  . “
Thời gian mãi trôi theo giong cuồng lưu cuộc sống .
Qua bao thăng trầm , được phúc ấm ơn trên ban cho các em đã khôn lớn thành tài , gia đình tôi được đoàn tụ một nơi ở thành phố Sài Gòn . Các em tôi làm việc gần nhà , quanh quẩn sống gần nhau hôm sớm bên Ba Mẹ tuổi đã xế chiều . T được chuyển vào làm ở Bệnh Viện Chợ Rẫy , đam mê với công việc , yêu nghề , và luôn tự vươn lên bằng năng lực của mình . Bên cạnh cuộc sống đời thường , em tôi vẫn dạt dào cảm xúc . Và em đã ghi lại những cảm xúc ấy bằng những nốt nhạc tài hoa . Khi T cô đơn đã làm cho người ta khóc đã đành ( Lời giọt nước mắt ) , mà khi Trung cảm nhận hạnh phúc cũng làm cho người ta khóc  … “ Có những giọt nước mắt khơi dòng trong hạnh phúc , có những giọt nước mắt chảy qua đời hiu quạnh , có những giọt nước mắt âm thầm như tạ lỗi …” và bây giờ tôi đang sống với dòng nước mắt khóc thương em ….




Bệnh tật đã không buông tha một ai , sau chuyến đi công tác từ thiên Đắc Nông về , một buổi sáng Trung vào bệnh viện làm việc như mọi khi thì cảm thấy đau bước không nỗi …..Phải cấp cứu và mổ gấp … Khi em tôi phát hiện mình mắc căn bệnh hiểm nghèo , nỗi đau bắt đầu đổ xuống gia đình tôi …Rồi những sáng những chiều tiếp nối , Ba Mẹ tôi nhìn con mình mà khóc thầm lặng lẽ.Ôi ! những giọt nước mắt âm thầm mà xé buốt lòng già . Chị em tôi sống trong nỗi buồn thương mà chẳng biết làm gì để cứu em ngoài việc thường xuyên an ủi . Những lần về Sài Gòn thăm nhà , tôi ở lại bên Trung và khuyên em nên đi đây đi đó .Đôi lần ghé chân xứ Bảo Lộc , Trung thường muốn ở lại lâu . Con người có nét ưu tư trầm lắng thường thích những nơi vắng vẻ để có giây phút tìm lại mình . Nhiều đêm thao thức , tôi bước thật khẽ đến trước phòng ngủ của em , lại bắt gặp Trung ngồi một mình trong bóng tối – ngồi thật yên trong đêm thanh vắng .Nhìn em tôi xót thương vô hạn cho nước mắt tuôn rơi .Tôi muốn chạy đến ôm chầm lấy em mà khóc cho thật lớn …
Những ngày cuối bên nhau , chị em tôi thường nhắc nhở kỷ niệm . Trung nhắc lại thời thơ ấu …” Năm em học lớp 6 Nguyễn Hoàng , có lần đứng dưới sân khấu  nhìn các anh Chẫm , anh Long , anh Hòa ôm đàn mà ước chi mình được làm người lớn và biết đánh đàn như các anh ấy “ .Đối với Trung  đó cũng là một ước mơ ,  dòng máu hát ca vẫn luân lưu trong  người nghệ sĩ . Rồi một ngày Trung đã bước theo nhịp đời sáng tác với cái tên Lê ưu Điềm – mà Ưu Điềm chính là tên ngôi làng quê quán của chúng tôi . Một buổi chiều hai chị em chuyện trò bên nhau , có câu hỏi thốt ra như ngậm ngùi  “ mùa thu rồi  vườn hoa vàng nhà chị đã nở chưa ? Bây giờ em ao ước một lần được trở lai Bảo Lộc “. Có khi nuối tiếc  “ Còn đâu nữa những phút giây nhìn hoàng hôn bên dòng Thạch Hãn chị nhỉ ! “…Rồi Trung nhìn tôi vời vợi buồn , em nắm chặt tay tôi nói trong nước mắt  “ Chị ơi ! em phải làm sao đây  ? em không ham sống sợ chết đâu  nhưng em còn những việc chưa làm xong …”





Những ngày trở bệnh nặng , có lần Trung buông tiếng thở dài buồn bã , em cầm tay Mẹ nói trong tuyệt vọng  “ Phần số ngắn ngủi nên con không sống được để trả hiếu ba mạ , xin ba mạ đừng buồn vì ba mạ còn có các chị và hai em Quang Di đều hiếu thảo “. Những lời ấy khiến lòng Mẹ đau như cắt , mẹ tôi ôm mặt em hôn như hồi  em còn bé mà nước mắt tuôn trào . “ Tội  Mạ qua ! Tội Mạ qua ! “ Trung cũng vừa khóc vừa nói như thuở còn thơ .
                                
                           Em nuốt đắng cay nhìn Mẹ Cha thương xót
                           Lá xanh lìa cành thương lá úa trên cây
                           Em đã khóc như lời van xin tuyệt vọng
                           Hỏi trời cao sao mình nặng kiếp nhân sinh

Mùa đông đang về trên cao nguyên , trời chuyển mùa đem từng cơn gió bấc , tôi bên hiên nhà nghe nỗi buồn vọng về khúc hát của tháng ngày Trung ghé lại nơi đây … “Dã Qùy mùa đông bên sườn dốc âm thầm lặng im , Dã Qùy mùa đông con đường đếm bước chân ai về , …Dã Qùy lặng lẽ , người về quạnh quẽ …giữa đông lạnh giọt sầu tương tư ……” Mấy con dốc thoai thoải nơi phố núi buồn tênh hiện ra những  đóa Dã Qùy . Những cánh hoa vàng ấy  trong lớp sương mù lạnh buốt đã lay động tâm hồn nhạy cảm của người  nghệ sĩ , trong một sáng sớm mùa đông thức dậy …
Tất cả đã giã từ , đã cách biệt nghìn trùng . Trung ra đi vào một ngày cuối thu giữa lòng người thương tiếc khóc tiễn biệt , vĩnh biệt căn nhà thân yêu giữa bao đớn đau . Những dòng nước mắt xuôi theo niềm đau lăn tròn bên chiếc xe tang đưa em về nơi an nghĩ cuối cùng . Tiếng khóc của Mẹ Cha  đã làm đôi chân tôi muốn ngã quỵ . EM TÔI đi giữa phố phường với triệu triệu người quen , những bước chân âm thầm lặng lẽ đưa tiễn Trung cùng bao nỗi ngậm ngùi không nói hết , em đã nằm im không nghe tiếng khóc của người mẹ đang khóc thương đứa con mình vội ra đi , buông bỏ phận đời còn lại với mẹ cha già đang héo hon vì thương nhớ .


Trời Tân Uyên đón em tôi về với lòng đất lạnh , khi cuộc đời khép lại thì nghìn thu mở cửa . Hãy nằm yên em nhé ! .Đời còn nghe em hát . Người vẫn nghe em đàn  “ Ta đã hồi sinh với những đam mê , cuộc đời vần xoay giữa cõi vô thường , đời người như lá thay màu – SỐNG có khi mù lòa  - THÁC như là tái sinh ….” ( Nhạc phẩm Ta đã hồi sinh )

                             Thôi giã từ người em tôi bạc mệnh
                             Hãy ngủ yên như ở chốn thiên đường
                  Dòng suối mát sẽ ru em như mẹ hiền muôn thuở
                          Đất ôm em như sỏi đá  “ níu chân " người

                                                                                            


                            Lê Lan                            
              49 ngày của em tôi  ( 04-12-2011)