Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013

Tưởng nhớ Nhạc sỉ - Bác sỉ

 
Nhạc sỉ - Bác sỉ  LÊ ƯU ĐIỀM
 
          Nhạc sĩ LỂ ƯU ĐIỀM 
Tên thật : LÊ QUANG TRUNG

Sinh ngày 11 tháng 8 năm 1960
Quê quán:  Phong điền,Thừa thiên-Huế

Cựu học sinh trường Nguyễn Hoàng Quảng Trị 
 
Bác sĩ chuyên khoa Tai Mũi Họng 
Bệnh viện Chợ Rẫy, TP.HCM

Bắt đầu sáng tác ca khúc từ năm 1976 .
Hội viên Hội âm nhạc TP.HCM năm 1995.

Đã phát hành Tuyển tập ca khúc LÊ ƯU ĐIỀM với 50 nhạc phẩm
Ðã từ trần lúc 02g25 ngày 17-10-2011 ( 21-09ÂL).
Hưởng dương 52 tuổi.
       Chiều nay tôi ngồi đây bên đỉnh hoang vu và lắng nghe
 thật mê say giọng hát đầy ấm cúng , lảng mạn trử tình đầy chất cao nguyên...
bài Buồn dâng cao nguyên
...ngày xưa thương yêu tập tành ca hát, còn đây sớm chiều tả tơi
tiếng buồn vơi đầy dâng lên cao nguyên, cao nguyên...
Còn nguyên một trái tim nồng ấm và yêu thương cho người cho đời
Xin gửi đến ANH
 một đóa hoa để nhớ những nhạc
phẩm dành tặng mọi người với những
gì yêu thương nhất
của ANH.

                                                                VD
 

Thứ Bảy, 27 tháng 7, 2013

NHỮNG DÒNG NƯỚC MẮT



                                    NHỮNG DÒNG NƯỚC MẮT
                                                                                          

                                                                       Gởi CHSNH LÊ QUANG TRUNG

Tôi phải viết – viết những trang thơ- trang tình đời – viết về những  ngược xuôi của dòng đời vốn đã sống và phải bôn ba vật lộn , phải ngâm mình với  nhiều đục trong .
Khi Mẹ Cha sinh ra , tôi là đứa bé chưa biết gì mà đã biết khóc – Tiếng khóc đó cho Cha tôi nụ cười – tiếng la đó cho Mẹ tôi niềm hạnh phúc – và tiếng khóc đó cho tôi nước mắt …..
 Tôi đang ở những ngày nơi Sài Gòn ồn ào náo nhiệt , chiều chiều có cơn mưa đầu mùa xối xả đổ từng dòng nước xuống phố .Tôi bên cạnh Ba Mẹ hàn huyên chuyện trò , xoa dịu nỗi đau từng ngày đang trút xuống hai mái đầu bạc phơ mà đất  trời vẫn  chưa buông tha bao phần nghiệt ngã .Tôi thấy mình còn nhỏ bé lắm – nhỏ bé như những ngày còn thơ trong vòng tay ấm áp của Cha Mẹ . Những giọt nước mắt lăn dài của Mẹ  ,khóe mắt đỏ hoe của Ba  làm lòng tôi đau nhói , những nụ hôn trìu mến trong dồn nén khổ đau của Mẹ lên vầng trán em tôi ôi sao mà đau xót ! .Tôi quay mặt giấu nỗi buồn ,lặng lẽ thấm khô hai hàng nước mắt  , tiếng khóc của Mẹ bên cạnh bé Huyền ngày cuối cùng trên cõi đời đã hai mươi năm qua …Nay tôi tưởng như tiếng khóc ấy đang âm thầm mà xé nát lòng Mẹ ……




 Nắm chặt tay em tôi khi nhìn thấy đôi mắt rưng rưng buồn của người nghệ sĩ tài hoa một thời – tôi muốn thét cho thật to , van xin cho thật lớn ,vọng đến muôn nơi lời cầu nguyện ……Bao năm dày công đèn sách , miệt mài học tập để trở thành một Bác sĩ, sống tấm lòng bác ái với bệnh nhân cứu vớt bao nhiêu người  , vậy mà giờ đây đành bó tay thua thiệt với số phận ”..THIÊN TÀI BẠC MỆNH ..” Tôi thầm nghĩ …..
 Nỗi đau cùng sự ám ảnh đã bủa vây em tôi và gia đình , những năm tháng qua đi Trung (em tôi )đã cố vươn lên học hành , sáng tác , luyện tập , sưu tầm nghệ thuật  và dìu dắt con thơ tập tễnh bước vào ngưỡng cửa cuộc đời .
 Chiếc đồng hồ treo tường tí tách từng tiếng đều đặn trong đêm , nhìn quanh các pho tượng điêu khắc mang sắc hồn của các vị thiền sư , tôi chợt nghĩ đến sự vô thường bên cuộc đời con người  và  nhắm mắt thả lỏng dòng suy tư ….Tiếng trở mình của T  “ CHỊ ƠI ! “kéo tôi  về với thực tại – nâng nhẹ em trên cánh tay yếu ớt của mình , tôi quay mặt giấu hai hàng nước mắt .Đêm cứ lặng lẽ đi qua , chị em tôi ngậm ngùi bên nỗi buồn   ly biệt .Trên chuyến tàu đêm chú H tôi gọi về  “chú đang vào sắp tới rồi  “ , tôi nghe có một niềm vui lén nhẹ vào lòng .
 Cơn đau đầu kéo từng cơn dữ dội làm vật vã thân xác em tôi , lòng tôi quặn đau nghe như ai xé .Đêm vẫn chìm sâu , còn những mấy canh giờ nửa trời mới sáng .Tôi luýnh quýnh với đôi bàn tay vụng về nắn nhẹ trên từng vùng da thịt , tay chân của T , miệng không ngừng cầu nguyện …Cơn đau dịu đi sau vài phút , T quờ quạng đôi tay nhìn tôi với nước mắt và thều thào  “ tội chị tôi quá ! “…Thế là hai chị em ôm nhau khóc òa như mất cha mất mẹ ….
 Chú tôi mặt buồn thiu bước vào , nét ưu tư và phong sương năm tháng đã làm chú già đi trước tuổi , tình thương đối với đàn cháu bật lên ở con người của chú rất khác thường và đặc biệt , những ngày chưa lâm trọng bệnh  T thường về chỗ chú ở làm việc để thư giãn nghĩ ngơi .Kỉ niệm tuổi thơ chị em tôi thường có Chú vì Bà nội sinh Chú ra chỉ trước tôi hai năm  và ngoài tình máu mũ ruột thịt Chú còn là một người bạn tri kỉ của các cháu .Mưa rơi nhẹ ngoài trời lúc nửa đêm , mấy chú cháu quây quần bên
giường bệnh em tôi – ai cũng biết đời người phải có một lần ra đi nhưng không ai không đau khổ khi biết mình đang giành  giựt với sự  sống từng giờ .Ngày ngày nỗi buồn đi qua rồi trở lại , gia đình tôi mãi sống trong sự tuyệt vọng khi mà những cơn đau cứ giáng xuống thân phận em tôi .
 Thấm thoát hơn tuần lễ trôi qua bên giường bệnh của T .Sáng hôm sau tôi bỏ lại bao nỗi ưu phiền khi thấy em mình tự ngồi dậy được và đôi mắt buồn vời vợi nhìn tôi ..” chị về nhé , chị sẽ xuống lại thăm em .”Tôi quay lưng đi mà lòng nghẹn ngào .”..khi nào chị trở lại ?  nước mắt cứ chực chảy ra không ngừng .
 Thế là tôi trở lại Bảo Lộc , trở lại căn nhà nhỏ mà mấy mươi năm qua mình đã vun vén sống cuộc đời thanh bạch  .Cây sầu riêng trước nhà ghi dấu kỉ niệm hai chị em tôi một buổi chiều tắt nắng ngồi bên hiên nhà nghêu ngao tập tễnh ca khúc T mới sáng tác khi đặt chân đến Bảo Lộc mùa đông 2006 ………”…Sầu riêng tôi ngát xanh nỗi lòng âm thầm ….sầu riêng tôi một lối cô đơn tìm về ……sầu riêng tôi từ đây xin làm người trú tạm vờ say giữa cuộc đời ….”Giai điệu vang vang đưa tôi về những tháng ngày êm đềm chị em có nhau  chia sẽ những đau thương mất mát , những vui buồn khi kí ức quay lại thời xa xưa gia đình mình sống ở Quảng Trị , chị em đi học trường NGUYỄN HOÀNG và bao đêm thao thức trăn trở với nỗi nhọc nhằn của Mẹ Cha .Thưở ấy chúng tôi như chim chưa lìa tổ , như cây non chưa kết trái .Ôi ! những khoảng đời đi qua thật là hạnh phúc …cho đến một ngày em tôi phát hiện mình bị mang căn bệnh hiểm  nghèo .Mấy chị em bàng hoàng và chơi vơi tưởng như gia đình mình đang phải gặp cơn giông tố đẩy xô ra giữa dòng .Một  suối nguồn yêu thương chúng tôi đang tắm gội bên tuổi xế chiều của Mẹ Cha  nay như có đám mây đen vây quanh cả vòm trời …..
 Mưa tầm tả trút xuống xứ sương mù , mùa hè mà trời buông gió nghe lành lạnh , tôi khát khao được sống lại như những ngày còn thơ với cha mẹ , với những đứa em dại khờ quây quần bên nhau không  biết đến bao giờ chia cách …



                                                                      Viết trong chiều mưa Bảo Lộc
                                                                                   Lê Lan 

                                                                                     06 -06 -2011 

Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

Nắng Phan Rang nhớ mưa Bảo Lộc

 

·         *Kỉ niệm chuyến đi Bảo Lộc, đi hoài hổng tới !

 Ta về tháp cổ lung linh
Chiều hoang nhẹ xuống thật tình nhớ em
Bập bùng tiếng trống hồn hoang
Điệu ru bước nhảy tình còn khơi xa
Ta còn đứng đợi mưa phai
Tình lên tháp cổ mưa về phố cao
Gửi em điệu nhảy hoang liêu
Chiều nghiên tháp đổ dấu hài còn vươn.

                                        Việt Dũng

Thứ Ba, 23 tháng 7, 2013

NHỚ NGƯỜI XƯA








                                                                       

                                                            Tháng năm có đám giỗ chàng
                                                            Em lo từ độ xuân sang mới về
                                                            Thấy gia cảnh còn thua thiên hạ
                                                            Lo từng ngày khuây khỏa được đâu !
                                                            Giữa đường để lại mối sầu
                                                            Bơ vơ con , mẹ nhịp cầu đứt ngang
                                                            Trăm cảnh khổ tang thương từ đó
                                                            Gắng qua ngày được nọ mất kia
                                                            Ngàn trùng đôi nhạn không lìa
                                                            Nào hay phần số phân chia hai miền !

                                                            Cam phận bạc , phiền cho phận bạc,
                                                            Ngửa kêu Trời tan tác vì đâu ?
                                                            Vì đâu đốt lửa canh thâu
                                                            Sưởi cho mồ ấm , hồn cầu siêu thăng .
                                                      Miền cực lạc biết chăng anh Tỏ     ( Tên ba H.H)
                                                            Nơi dương trần mẹ góa con côi
                                                            Sớm trưa lòng dạ bồi hồi
                                                            Khi nghe con nhắc : " Ba tôi lâu về ! "

                                                            Lòng cảm động , dạ tê tái dạ ,
                                                            Nói dối rằng chính mạ cũng mong :
                                                            " Con ơi gắng học đừng trông ,
                                                            Ba đi có nói ba không trở về...."
                                                            Trời cũng khiến con kề bên mẹ ,
                                                            Niềm nhớ nhung cũng nhẹ phần nào
                                                            Riêng em lòng dạ như bào ,
                                                            Khóc thầm khi trẻ đã vào ngủ yên !
                                                            Trông ra trước mái hiên còn trống
                                                            Cửa chưa cài có mộng chờ ai !
                                                            Chờ ai năm rộng tháng dài
                                                            Héo lòng quả phụ lợt phai má hồng

                                                            Đứng chờ bạn , bạn không còn nữa ,
                                                            Đường ngàn trùng em phải tùy cơ
                                                            Linh thiêng ứng hiện trong mơ
                                                            Mách giùm đường lối để nhờ mẹ con .
                                                            Tự lựa chọn còn non mánh lới ,
                                                            Sợ lỡ lầm mãn đợi ăn năn ,
                                                            Sợ khi đủ cánh chim bằng ,
                                                            Tung trời bay lượn quên rằng còn con !

                                                            Những giọt máu anh còn để lại
                                                            Là hình hài của nữa mảnh tim
                                                            Mà em là kẻ đi tìm ,
                                                            Để rồi nối lại đở niềm cô đơn
                                                            Mượn ngoại cảnh nguôi cơn sầu muộn ,
                                                            Ngẫm thâm tình lòng luống nhớ anh
                                                            Hỡi anh lánh mặt sao đành ?
                                                            Phụ tình chăn gối đầu xanh thề nguyền
                                                            Để gối chiếc , nệm nghiêng , phòng vắng
                                                            Lệ sầu tuôn nói chẳng nên lời .
                                                            Đau lòng em lắm anh ơi !
                                                            Bậm môi nuốt thảm lần hồi nuôi con .

                                                            Trăng đứng bóng đầu non mất bạn ,
                                                            Đường còn dài năm tháng lẻ loi .
                                                            Lạnh lùng mặt nước trăng soi ,
                                                            Thân em âu cũng lạc loài vì anh ,
                                                            Đứt mối tơ , đành quơ mối chỉ
                                                            Tấm lụa đời , lụa chỉ mến tơ ,
                                                            Lòng buồn người cũng ngẩn ngơ
                                                            Tâm tư em vẫn tôn thờ tình xưa !
                                                            Trường đời nhiều nỗi nắng mưa ,
                                                            Tấm thân son trẻ biết ai cậy nhờ ?

                                                            Cảnh bắt buộc bơ thờ chấp nối ,
                                                            Tình bàng hoàng chăn gối mặc ai
                                                            Thế rồi một sớm , một trưa
                                                            Sang ngang nửa chuyến thuyền đưa rã rời
                                                            Thôi cũng một quãng đời lăn lóc ,
                                                            Nhìn bầy con thầm khóc tình duyên .
                                                            Hẩm hiu số phận truân chuyên
                                                            Thờ chồng nửa gánh , thừa duyên một đầu

                                                            Thấy tượng phủ nuốt sầu tang chế
                                                            Hương khói hòa tiếng dế trường canh .
                                                             Nhạn kêu lẻ bạn đầu gành
                                                    Nghĩ buồn thân thiếp đầu xanh chung phần
                                                            Vầng khăn trắng hết quầng mái tóc
                                                            Ngoảnh lại đời lăn lóc vì con ,
                                                            Ngày vui đâu nữa mà còn
                                                            Ve sầu khóc nắng mõi mòn hơi ve !
                                                            Vầng trăng bạc mây che nửa mảnh
                                                            Mảnh còn thừa thêm lạnh canh thâu .
                                                            Đêm tàn , trí mõi , dầu vơi ,
                                                            Tâm tư tỏ ẩn dưới lời thơ non ....

                                                                            Sài Gòn 15/8/1958
                                                                                       Yên My