NHỮNG DÒNG NƯỚC MẮT
Gởi CHSNH LÊ QUANG TRUNG
Tôi phải viết – viết những trang thơ- trang tình đời – viết về
những ngược xuôi của dòng đời vốn
đã sống và phải bôn ba vật lộn , phải ngâm mình với nhiều đục trong .
Khi Mẹ Cha sinh ra , tôi là đứa bé chưa biết gì mà đã biết
khóc – Tiếng khóc đó cho Cha tôi nụ cười – tiếng la đó cho Mẹ tôi
niềm hạnh phúc – và tiếng khóc đó cho tôi nước mắt …..
Tôi đang ở những ngày nơi
Sài Gòn ồn ào náo nhiệt , chiều chiều có cơn mưa đầu mùa xối xả
đổ từng dòng nước xuống phố .Tôi bên cạnh Ba Mẹ hàn huyên chuyện trò
, xoa dịu nỗi đau từng ngày đang trút xuống hai mái đầu bạc phơ mà
đất trời vẫn chưa buông tha bao phần nghiệt ngã .Tôi
thấy mình còn nhỏ bé lắm – nhỏ bé như những ngày còn thơ trong vòng
tay ấm áp của Cha Mẹ . Những giọt nước mắt lăn dài của Mẹ ,khóe mắt đỏ hoe của Ba làm lòng tôi đau nhói , những nụ hôn
trìu mến trong dồn nén khổ đau của Mẹ lên vầng trán em tôi ôi sao mà
đau xót ! .Tôi quay mặt giấu nỗi buồn ,lặng lẽ thấm khô hai hàng nước
mắt , tiếng khóc của Mẹ bên cạnh
bé Huyền ngày cuối cùng trên cõi đời đã hai mươi năm qua …Nay tôi
tưởng như tiếng khóc ấy đang âm thầm mà xé nát lòng Mẹ ……
Nắm chặt tay em tôi khi nhìn
thấy đôi mắt rưng rưng buồn của người nghệ sĩ tài hoa một thời – tôi
muốn thét cho thật to , van xin cho thật lớn ,vọng đến muôn nơi lời
cầu nguyện ……Bao năm dày công đèn sách , miệt mài học tập để trở
thành một Bác sĩ, sống tấm lòng bác ái với bệnh nhân cứu vớt bao
nhiêu người , vậy mà giờ đây đành
bó tay thua thiệt với số phận ”..THIÊN TÀI BẠC MỆNH ..” Tôi thầm nghĩ
…..
Nỗi đau cùng sự ám ảnh đã
bủa vây em tôi và gia đình , những năm tháng qua đi Trung (em tôi )đã cố
vươn lên học hành , sáng tác , luyện tập , sưu tầm nghệ thuật và dìu dắt con thơ tập tễnh bước vào
ngưỡng cửa cuộc đời .
Chiếc đồng hồ treo tường tí
tách từng tiếng đều đặn trong đêm , nhìn quanh các pho tượng điêu khắc
mang sắc hồn của các vị thiền sư , tôi chợt nghĩ đến sự vô thường
bên cuộc đời con người và nhắm mắt thả lỏng dòng suy tư ….Tiếng trở
mình của T “ CHỊ ƠI ! “kéo tôi về với thực tại – nâng nhẹ em trên cánh
tay yếu ớt của mình , tôi quay mặt giấu hai hàng nước mắt .Đêm cứ
lặng lẽ đi qua , chị em tôi ngậm ngùi bên nỗi buồn ly
biệt .Trên chuyến tàu đêm chú H tôi gọi về “chú đang vào sắp tới rồi “ , tôi nghe có một niềm vui lén nhẹ
vào lòng .
Cơn đau đầu kéo từng cơn dữ
dội làm vật vã thân xác em tôi , lòng tôi quặn đau nghe như ai xé .Đêm
vẫn chìm sâu , còn những mấy canh giờ nửa trời mới sáng .Tôi luýnh
quýnh với đôi bàn tay vụng về nắn nhẹ trên từng vùng da thịt , tay
chân của T , miệng không ngừng cầu nguyện …Cơn đau dịu đi sau vài phút
, T quờ quạng đôi tay nhìn tôi với nước mắt và thều thào “ tội chị tôi quá ! “…Thế là hai chị em
ôm nhau khóc òa như mất cha mất mẹ ….
Chú tôi mặt buồn thiu bước
vào , nét ưu tư và phong sương năm tháng đã làm chú già đi trước tuổi
, tình thương đối với đàn cháu bật lên ở con người của chú rất khác
thường và đặc biệt , những ngày chưa lâm trọng bệnh T thường về chỗ chú ở làm việc để thư
giãn nghĩ ngơi .Kỉ niệm tuổi thơ chị em tôi thường có Chú vì Bà nội
sinh Chú ra chỉ trước tôi hai năm và
ngoài tình máu mũ ruột thịt Chú còn là một người bạn tri kỉ của
các cháu .Mưa rơi nhẹ ngoài trời lúc nửa đêm , mấy chú cháu quây
quần bên
giường bệnh em tôi – ai cũng biết đời người phải có một lần
ra đi nhưng không ai không đau khổ khi biết mình đang giành giựt với sự sống từng giờ .Ngày ngày nỗi buồn đi
qua rồi trở lại , gia đình tôi mãi sống trong sự tuyệt vọng khi mà
những cơn đau cứ giáng xuống thân phận em tôi .
Thấm thoát hơn tuần lễ trôi
qua bên giường bệnh của T .Sáng hôm sau tôi bỏ lại bao nỗi ưu phiền khi
thấy em mình tự ngồi dậy được và đôi mắt buồn vời vợi nhìn tôi ..”
chị về nhé , chị sẽ xuống lại thăm em .”Tôi quay lưng đi mà lòng
nghẹn ngào .”..khi nào chị trở lại ? nước mắt cứ chực chảy ra không ngừng .
Thế là tôi trở lại Bảo Lộc
, trở lại căn nhà nhỏ mà mấy mươi năm qua mình đã vun vén sống cuộc
đời thanh bạch .Cây sầu riêng trước
nhà ghi dấu kỉ niệm hai chị em tôi một buổi chiều tắt nắng ngồi bên
hiên nhà nghêu ngao tập tễnh ca khúc T mới sáng tác khi đặt chân đến
Bảo Lộc mùa đông 2006 ………”…Sầu
riêng tôi ngát xanh nỗi lòng âm thầm ….sầu riêng tôi một lối cô đơn tìm
về ……sầu riêng tôi từ đây xin làm người trú tạm vờ say giữa cuộc đời
….”Giai điệu vang vang đưa tôi về
những tháng ngày êm đềm chị em có nhau
chia sẽ những đau thương mất mát , những vui buồn khi kí ức quay
lại thời xa xưa gia đình mình sống ở Quảng Trị , chị em đi học
trường NGUYỄN HOÀNG và bao đêm thao thức trăn trở với nỗi nhọc nhằn
của Mẹ Cha .Thưở ấy chúng tôi như chim chưa lìa tổ , như cây non chưa
kết trái .Ôi ! những khoảng đời đi qua thật là hạnh phúc …cho đến
một ngày em tôi phát hiện mình bị mang căn bệnh hiểm nghèo .Mấy chị em bàng hoàng và chơi
vơi tưởng như gia đình mình đang phải gặp cơn giông tố đẩy xô ra giữa
dòng .Một suối nguồn yêu thương chúng
tôi đang tắm gội bên tuổi xế chiều của Mẹ Cha nay như có đám mây đen vây quanh cả vòm
trời …..
Mưa tầm
tả trút xuống xứ sương mù , mùa hè mà trời buông gió nghe lành lạnh
, tôi khát khao được sống lại như những ngày còn thơ với cha mẹ , với
những đứa em dại khờ quây quần bên nhau không biết đến bao giờ chia cách …
Viết
trong chiều mưa Bảo Lộc
Lê Lan
06 -06 -2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét